Vân Thanh Miêu cũng nói: "Nhìn cách ăn mặc của anh ấy thì chắc chắn không giàu cũng sang! Không đúng, chắc chắn phải là người có lai lịch không nhỏ."
Trong lòng Vân Cầm Lệ hết sức ghen tỵ, vì vậy ánh mắt nhìn Vân Thi Thi cũng thay đổi.
Người với người quả là không thể so sánh.
Cô ta rất hâm mộ Vân Thi Thi tốt số.
Lúc đầu, ghen tỵ bởi vì Vân Thi Thi có cơ hội học đại học, có bằng cấp cao, có xuất thân thành phố, là một cô chủ được ăn ngon mặc đẹp, cơm bưng nước rót, không cần lo cơm áo gạo tiền.
Về sau, khi cô ta nhìn thấy chồng chưa cưới của Vân Thi Thi thì cũng tự nhủ thầm trong lòng, một người đàn ông tốt như vậy, xuất thân hơn người, gia thế tôn quý, dung mạo lại càng anh tuấn xuất chúng, thế mà cũng thuộc về Vân Thi Thi.
Thật là chẳng thể hiểu nổi tại sao tất cả may mắn đều thuộc về Vân Thi Thi!
Trong lòng Vân Cầm Lệ, Vân Thi Thi giống như được trời sinh làm một nàng công chúa, được hưởng muôn vàn yêu chiều sủng ái của người khác, không cần lo lắng gì về cuộc sống.
Nhưng hôm nay, mãi đến lễ đính hôn này, cô ta mới thật sự cảm thấy mình thật sự thua rồi!
Cảm giác thất bại trong lòng Vân Cầm Lệ khiến cô ta không bình tĩnh nổi, răng cắn chặt môi, nhìn theo bóng lưng Vân Thi Thi và Cung Kiệt.
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Cung Kiệt dắt tay Vân Thi Thi đến cổng vòm kết từ hoa tươi, sau đó dừng bước, đứng tại chỗ mỉm cười.
Lục Cận Dự mặc tây trang toàn thân đi tới, tiệc đính hôn này anh ta được giao cho vai trò chủ trì, làm người điều khiển nghi thức lễ, đương nhiên anh ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, bởi vậy đã đọc đi đọc lại bản thảo mấy lần liên tục, mãi cho đến khi Mộ Nhã Triết vừa lòng anh ta mới thôi.
Rất nhiều hôn lễ bởi vì có hồi dạo đầu quá mức kích thích mà khó tránh khỏi có phần kệch cỡm.
Mà Lục Cận Dự cầm microphone trong tay, chỉ nói mấy lời dạo đầu ngắn gọn nhưng không kém phần hài hước, khiến không khí bên trong hội trường trở nên sôi nổi, khách khứa cũng có tinh thần hơn hẳn.
Là nhân vật quan trọng trong hội đồng quản trị của tập đoàn Thánh
Ngự, đương nhiên Lục Cận Dự chưa từng biết thế nào là luống cuống hay thẹn thùng, thế nhưng lần này anh ta lại cảm thấy rất hồi hộp.
Dù sao thì tình hình bây giờ cũng không giống với lúc trước, hôm nay là tiệc đính hôn của lão đại, nói không hồi hộp thì chắc chắn là nói dối!
Lỡ như làm hỏng chuyện thì chắc chắn lão đại sẽ không tha cho anh ta!
Bởi vậy, anh ta cực kỳ coi trọng chuyện lần này.
Lúc lên lễ đài, anh ta nhanh chóng hòa nhập với bầu không khí ấm áp và tràn ngập cảm giác hạnh phúc này, trong lòng có phần kích động, trôi chảy hoàn thành lời thoại đã đọc thuộc cả đêm.
Vân Thi Thi kéo khuỷu tay Cung Kiệt, từ đầu đến cuối, sự dịu dàng của cô vẫn luôn khiến người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.
Không khí trong hội trường đạt đến đỉnh điểm.
Lục Cận Dự cười nói: "Tiếp theo, xin mời các vị khách quý đang ngồi đây cùng chứng kiến thời khắc thiêng liêng nhất! Xin mời chú rể của chúng ta tiến vào!"
Thánh ca lại vang lên.
Trước cái nhìn chăm chú của Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết ôm một bó hoa tươi, chậm rãi đi về phía cô dưới sự chào đón của đám hoa đồng.
Giờ khắc này, Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy khó kiềm chế được sự căng thẳng trong lòng, ngay cả Cung Kiệt đứng bên cạnh cũng có cảm giác cả người cô đều cứng ngắc.
"Tiểu Kiệt, làm sao bây giờ, chị thấy hơi căng thẳng..."
Cô lén lút nói, trên mặt lại đỏ bừng.
Cung Kiệt dở khóc dở cười, nói với cô: "Chị căng thẳng gì chứ? Chẳng lẽ chị sợ chú rể lâm trận bỏ chạy sao?"
Vân Thi Thi cũng nửa cười nửa mếu, bị anh đùa cho vừa tức vừa buồn cười, lập tức đáp lại: "Làm gì có ai an ủi người khác như em chứ!"