Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 18: Đứa con hoang?


trước sau

Hữu Hữu nghe vậy, mắt liền sáng ngời cười gật đầu.

"Ối trời, tôi còn tưởng ai tới, thì ra là đứa con hoang!"

Lời nói khắc nghiệt phá tan bầu không khí ấm áp.

Ánh mắt Vân Nghiệp Trình biến đổi, sắc mặt khó coi ngẩng đầu nhìn thấy Lý Cầm mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng khách, hai tay bà ta ôm ngực, nhìn chằm chằm Hữu Hữu.

Ông tức giận quát lớn: "Bà nói bậy gì thế!! Đây là cháu bà đấy!"

Hữu Hữu nhìn thấy bà ta, liền co rụt bả vai lại, nhưng nhớ tới mẹ mình từng nói không cần để ý lời của Lý Cầm và Vân Na. Cậu nhóc không khỏi mím môi, ngẩng khuân mặt nhỏ nhìn bà ta, nhẹ mỉm cười kêu: "Bà ngoại!"

Lý Cầm liếc xéo cậu nhóc, lời nói khó nghe: "Đừng!! Tôi không nhận nổi đứa cháu này!"

Vân Nghiệp Trình không khỏi giận dữ, tức giận nói: “Bà có ý gì?"

"Ý gì là ý gì? Thì ý trên mặt chữ đấy! Ông thừa nhận nó là chuyện của ông, chứ tôi không thừa nhận nổi! Ai dám nhận một đứa có mẹ sinh nhưng không có cha nhận chứ?"

Lý Cầm lạnh lùng cao giọng, cố tình chanh chua châm chọc, nói với vào trong bếp: "Tuổi còn trẻ đã không chồng mà có con rồi, còn chưa tốt nghiệp đại học đã trở thành mẹ đơn thân. Ngay cả cha của con mình còn không biết là ai! Có cha sinh, không có cha nhận!"

Vân Thi Thi sắc mặt trắng bệch, lại nghe Lý Cầm khắt nghiệt nói tiếp: "Thêm nữa, công ty đóng cửa cũng vì ai đó. Vậy mà mấy năm gần đây cuộc sống của nhà họ Vân không yên ổn, người nào đó vẫn không biét xấu hổ, mang theo đứa con hoang về nhà họ Vân ăn cơm, thật không biết liêm sỉ!"

Trong phòng bếp, Vân Thi Thi nghe lời nói chói tay trong phòng khách, động tác
trên tay cô dừng lại, đột nhiên xoay người nói: "Bà... một vừa hai phải thôi!"

"Lý Cầm, bà đủ chưa!? Miệng mồm bà sao độc ác thế? Lúc trước, nếu không có Thi Thi, thì nhà họ Vân..." Cha Vân bỗng im bặt, không nói gì nữa.

Về cái số tiền kia của Vân Thi Thi, từ đầu tới cuối, ông đều giữ bí mật cho cô. Nếu chuyện này truyền ra thì đối với thanh danh của Vân Thi Thi sẽ không tốt. Nên Lý Cầm chỉ biết số tiền trả nợ là từ tài sản nhà họ Vân trả.

“Như thế nào? Sao không nói đi? Nếu không có cô ta thì sao?"

Lý Cầm thẹn quá hóa giận, ngược lại vành mắt đỏ lên, tức giận đến cười: "Tốt lắm, hôm nay ông vì hai người ngoài mà chèn ép người nhà phải không?! Sao ông dám quát tôi hả Vân Nghiệp Trình! Tôi là vì cái gì? Còn không phải vì nhà họ Vân sao! Lúc công ty phá sản, tôi còn phải đi về nhà mẹ mượn tiền, giờ còn chưa trả lại, ha ha! Giờ ông vì hai người ngoài mà mắng tôi? Ngày mai sẽ vì chúng mà đuổi tôi và Na Na ra khỏi cửa phải không!"

Vân Nghiệp Trình tức giận đến xanh mặt, giọng cũng cất lớn hơn: "Bà đừng vô cớ gây rối!"

Lý Cầm kêu to: “Tôi vô cớ gây rối chỗ nào?!”

Hữu Hữu thấy thế, vội nhảy xuống từ sô pha, đi tới bên người Lý Cần, tay nhỏ nắm góc áo bà ta: "Bà ngoại, đừng nóng giận! Hữu Hữu không phải con hoang đâu! Hữu Hữu có cha..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện