Tần Chu có chút ngây người, sau đó liền nhíu mày.
"Vì sao...?"
Vân Thi Thi nói xong như trút được gánh nặng: "Kỳ thật, cho tới nay, em đối với việc sao tác cặp đôi gì đó không có bất cứ cảm tình gì, rõ ràng không có mờ ám, không có tình cảm, lại phải diễn trò với một người không thích, như vậy vừa khiến mình khó chịu lại vừa gây tổn thương đến người khác. Hơn nữa, em cũng hiểu, ép Tinh Trạch bị sao tác thành cặp đôi với em cũng quá không công bằng cho anh ấy."
Nếu không phải đúng lúc nổi tiếng thì sao tác kiểu đó chẳng có tý giá trị lợi dụng nào.
Cái cô muốn là dùng thực lực của bản thân để đi đến thành công chứ không phải là nhờ vào sao tác.
Tần Chu bận đến không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Anh nhớ rõ anh đã nói qua với em, muốn cắm rễ ở lại trong ngành giải trí thì việc bị sao tác là chuyện không thể thiếu. Đây cũng là một loại diễn, mặc dù hiện tại em nổi tiếng những cũng không thể tách rời việc bị truyền thông xào nấu! Dù sao, hiện tại em cần được nổi tiếng, nhưng độ nổi của em còn chưa đủ, đương nhiên còn cần phải thu hút sự chú ý của công chúng. Cho nên, dù có công bằng hay không công bằng với người nào thì cũng không quan trọng. Huống hồ, nhờ có việc sao tác này mà Tinh Trạch lại càng nổi tiếng hơn, đây là chuyện đôi bên đều có lợi! Cái gọi là công bằng về cơ bản đều không tồn tại, em không cần quá tự trách bản thân. Ngoài ra, các hoạt động của em cùng Tinh Trạch bây giờ đều là quyết định cùng cách làm của anh, không liên quan gì tới em."
"..."
Vân Thi Thi im lặng không còn lời nào để nói.
Cô bỗng thở dài nói: "Nhưng mà em lại không vượt qua được cảm xúc của chính mình. Tần Chu, em đã đính hôn, em có người mình yêu, hơn nữa, còn là người em vô cùng quý trọng, cho nên, em không muốn làm tổn thương bất cứ ai, bao gồm cả Tinh Trạch."
" Tổn thương?"
Tần Chu bật cười, nói: "Đừng có nói đến mấy cái tổn thương gì gì đó! Thi
Thi, em quá nhạy cảm rồi!"
"..."
Thật sự là cô quá nhạy cảm sao?
Tần Chu ngẩng đầu, nhìn cô một cái, bất đắc dĩ cười: "Huống hồ, cho dù em có muốn sao tác thì cũng không có cơ hội này nữa!"
"...? Có ý gì?"
"Ồ...? Em không biết sao? Chuyện của em cùng Tinh Trạch, không phải là do đoàn đội của chúng ta làm!” Tần Chu tạm dừng việc trong tay lại, thông báo cho cô biết.
Ở mặt ngoài, nhìn anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng đế ý kỹ sẽ thấy trong mắt anh ta cũng đầy áp lực.
"Cái gì?"
Vân Thi Thi ngẩn ra nửa giây, có chút chần chờ nói: "Vậy... Những chuyện này..."
Tần Chu chớp mắt một cái, lập tức trả lời: "Những chuyện này đều được xào nấu với muc đích đầu cơ chuộc lợi. Trên thực tế, anh có một chuyện muốn nói cho em biết. Tuy hiện tại tin tức này còn được giấu kín, nhưng anh muốn nói cho em biết - - Tinh Trạch bị phong sát rồi."
"Cái gì!?"
Vân Thi Thi cả kinh trố mắt: "Phong sát?! Anh ấy làm sao có thể bị... Phong sát?!"
"Anh nghĩ em cũng biết chuyện này! Nhưng nhìn biểu hiện của em thật sự là không biết! Xem ra anh đã hiểu nhầm em rồi!"
Tần Chu thoải mái nói.
"Có lẽ, em thật sự không biết chuyện này."
"Em không biết..."
Vẻ mặt Vân Thi Thi đầy mờ mịt, tin tức này tới quá đột ngột khiến cô có chút trở tay không kịp.
Vô duyên vô cớ Tinh Trạch lại bị phong sát.
Là chuyện xảy ra lúc nào mà cô không biết.
Bỗng như nghĩ tới cái gì đó, cô mở to hai mắt nhìn, bàn tay xiết chặt: "Anh nói như vậy làm em bỗng nhớ tới... Mấy chương trình gần đây, Cố Tinh Trạch đều liên tục vắng mặt! Từ sau buổi ra mắt phim, anh ấy giống như mai danh ẩn tích, không chút tin tức nào."