“Cha...” Tiểu Dịch Thần bỗng xoa xoa ngực, mày nhíu thật sâu: “Ngực con hơi khó chịu.”
“Sao vậy?” Trên mặt Mộ Nhã Triết hiện vẻ lo lắng: “Sao ngực lại khó chịu?”
Tiểu Dịch Thần bối rối ngọ nguậy, chu môi nói: “Không biết, buồn buồn, đau đau, thật khó chịu.”
Mộ Nhã Triết xoa xoa đầu nhỏ của cậu, đúng lúc này, lối vào lại có xôn xao không nhỏ.
“Trời ơi! Đẹp quá...”
Trên thảm đỏ của bữa tiệc, một lần nữa bị truyền thông nhiệt tình chen chúc.
Vẻ mặt Vân Thi Thi ưu nhã mỉm cười mê người, nắm tay Cố Tinh Trạch bước vào.
Khi bọn họ vừa mới tiến vào trong ống kính, có vô số ánh mắt kinh diễm, đố kị, khinh miệt, nghi hoặc từ bốn phương tám hướng rơi vào người bọn họ.
Đáng chú ý nhất là bộ lễ phục quý phái sang trọng hớp hồn của Vân Thi Thi, cùng với sợi dây chuyền hồng ngọc trên xương quai xanh của cô.
Vân Thi Thi mặc bộ lễ phục màu đỏ, đẹp như một bông hoa hồng còn ướt át, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo, tỏa hương thơm ngát.
Khi cô và Cố Tinh Trạch đứng chung một chỗ, không thể không thừa nhận, vô cùng phù hợp.
Cố Tinh Trạch vốn là người nổi tiếng trong giới, vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú mê người, bất luận ngôi sao nữ nào đứng cạnh hắn, nhan sắc cũng sẽ chìm ngỉm, bị đoạt mất mấy phần phong thái.
Nhưng Vân Thi Thi không hề giống người khác, đứng cùng với anh, không hề bị sự tao nhã của anh che khuất, trái lại càng thêm nổi bật, khiến truyền thông kích động xoắn xuýt hết cả lên.
“Tôi, tôi nhận ra cô ấy rồi! Chẳng phải cô ấy là người mới đang diễn cùng Cố Thiên vương sao?”
“Đúng đúng! Tên Vân Thi Thi! Tôi nghe nói đây là một diễn viên mới rất có tài, diễn xuất rất tuyệt!”
“Nghe nói cô ấy là nữ nhân vật chính Lâm đạo diễn nhìn trúng! Mắt nhìn của Lâm đạo diễn mọi người biết rồi đấy, chậc chậc, rất khắc nghiệt! Có thể được Lâm đạo diễn tán thưởng, địa vị chắc chắn không bình thường!”
Kinh diễm và khen ngợi như thủy triều cuộn trào xô vào bọn họ.
Trong lòng Vân Thi Thi
hơi sợ hãi, trên mặt vẫn nở nụ cười mê người, phối hợp với yêu cầu dừng chân của truyền thông, nắm tay Cố Tinh Trạch, đón nhận tia flash chiếu tới.
Mộ Uyển Nhu liếc mắt nhìn thấy được viên ngọc màu hồng trên cổ Vân Thi Thi, cô trợn to mắt, siết chặt hai tay, ngay sau đó, ánh nhìn hoài nghi dần chuyển sang trên người Mộ Nhã Triết.
Sợi dây chuyền hồng ngọc kia, cô không nhận lầm, là tín vật bên người Mộ Nhã Triết, còn là món di vật trân quý mà mẹ anh để lại cho anh.
Từ lần trước thấy sợi dây chuyền này, anh luôn cất kĩ trong một chiếc hộp thủy tinh chế tác riêng, luôn giữ bên người.
Cho dù là cô, cũng không được chạm vào dù chỉ một chút.
Càng đừng nói đến những người khác.
Sợi dây chuyền này là vô giá, không thể đánh giá bằng tiền.
Anh ấy cứ thế...đưa cho Vân Thi Thi?
Giả! Sợi dây chuyền là giả đúng không? Hàng loại A chăng? Không thể... Làm sao có thể?
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu tái nhợt. Nếu tình cảnh cho phép, cô thật muốn lao đến, nghiền nát Vân Thi Thi thành tro bụi!
Toàn bộ buổi tiệc còn chưa chính thức mở màn, bầu không khí đã bị hai người Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi đẩy lên cao trào.
Đại sảnh vàng son lộng lẫy, chúc tụng đan xen.
Vân Thi Thi không hề ý thức được ánh mắt căm hận của Mộ Uyển Nhu.
Hôm nay cô được vạn người chú ý, tia flash nháy lên điên cuồng chiếu trên người cô, đêm nay vì cô, các ký giả đã tốn chẳng biết bao nhiêu cuộn phim.