Nhưng mà trong lòng tất cả mọi người đều biết.
Cố Tinh Trạch bị bệnh, cũng có khả năng sẽ lui giới, không có ý định quay lại làng giải trí nữa!
Lâm Phượng Thiên cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Tần Chu tuyên bố với bên ngoài, Cố Tinh Trạch bị ốm nhẹ, ngoại trừ Vân Thi Thi, ngay cả Lâm Phượng Thiên cũng không biết chuyện đằng sau đó, còn tưởng rằng Tinh Trạch thật sự bị bệnh.
Mấy ngày kế tiếp, Vân Thi Thi bận đến tối mặt tối mũi.
Bận làm thông báo ngày, bận tuyên truyền phim điện ảnh, bận quay《 Khuynh quốc 》, bận lên Microblogging tuyên truyền phim, vừa tham gia các chương trình giải trí vừa quay phim, hành trình cơ hồ đã kín mít, không có chút thời gian thảnh thơi.
Sau khi thành danh, kéo theo là lượng công việc khổng lồ khiến cô không thể thích ứng kịp.
Thì ra trở thành một minh tinh, nhất là một minh tinh bạo hồng chỉ sau một đêm, đúng là chuyện mệt chết đi được.
Một giây trước cô còn chưa tỉnh ngủ, bất chi bất giác, một giây sau, đã bị xách đến phòng trang điểm, trải qua một hồi lăn qua lộn lại đã trở thành một nữ thần rực rỡ chói mắt trước màn ảnh, mặt đầy ý cười đáp lại sự chào hỏi của truyền thông.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, còn chưa có thời gian thở dốc, cô lại bị Tần Chu nhanh chóng kéo đến phim trường Fashion Magazine, quay chụp quảng cáo.
Buổi tối, sau khi cùng đoàn làm phim quay xong cảnh diễn, sẽ bị Tần Chu lôi kéo đi xem kịch bản.
Mệt đến không thở nổi.
Nhân lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Tần Chu xấu xa hỏi Vân Thi Thi: "Thi Thi, tư vị một đêm bạo hồng, như thế nào?"
Vân Thi Thi mệt đến mức không muốn nói chuyện, chỉ có thể trợn trừng mắt với anh ta.
Tần Chu bị cô trừng mắt mà cười đến vui vẻ
Đương nhiên, cũng có chuyện đáng vui mừng.
Tỷ như, trên tài khoản của cô số tiền đã vượt quá con số 10 triệu(NDT), đã nhiều ngày liền tiếp ký mấy hợp đồng quảng cáo, một số tiền lớn không ngừng rót vào, trong đó có hai quảng cáo lớn đã gửi tiền về cho cô.
Cô làm đại ngôn cho rất nhiều sản phẩm, nhỏ thì sữa rửa mặt, dầu gội, mỹ phẩm, lớn thì ô tô thương hiệu cao cấp, cửa hàng bách hóa, những mặt hàng xa xỉ.
Bởi vì có đại ngôn cho một hãng điện thoại,
nên cô không thể không đổi điện thoại cũ của mình thành điện thoại được quảng cáo, nhân dịp cô tham gia sự kiện, xuất hiện trước công chúng, hay là từ sân bay về, đều phải sử dụng điện thoại của công ty bọn họ.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười.
Nhìn lại cuộc đời cô lên lên xuống xuống, thay đổi đến chóng mặt mà thổn thức không thôi.
Hôm nay, Vân Thi Thi mới về đoàn làm phim để quay phim, trong số cảnh quay có một cảnh phải diễn cùng Hoa Cẩm, từ sau lần trước hai người cãi nhau, thái độ của Vân Thi Thi với Hoa Cẩm đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Bởi vì cảnh diễn của cô cùng Hoa Cẩm không nhiều lắm, nên rất ít có cơ hội gặp mặt nhau.
Bây giờ quay về đoàn làm phim, lại còn phải diễn cùng anh ta, nên hai người chính thức gặp nhau tại phòng trang điểm.
"Thi Thi!"
Hoa Cẩm vừa vào phòng trang điểm liền nhìn thấy cô, anh ta vui vẻ đi tới, ngồi xuống xán lại bên cạnh cô: "Mấy ngày nay em cũng chưa tới đoàn làm phim là bận rộn tuyên truyền cho phim điện ảnh sao?"
Vân Thi Thi không đáp lại anh ta.
Trong mắt Hoa Cẩm đầy cô đơn, có chút chột dạ nói: "Như thế nào? Có phải vẫn còn giận chuyện kia không?"
Vân Thi Thi vẫn như cũ không để ý tới anh ta.
Hoa Cẩm luống cuống tay chân, trên mặt hiện lên chút u oán: "Được rồi, được rồi! Tôi thực sự biết sai rồi! Lần sau, tôi sẽ không trêu đùa em nữa!"
Sắc mặt Vân Thi Thi lúc này mới dịu đi một chút.
Trên thực tế, qua một khoảng thời gian dài, tức giận đối với Hoa Cẩm cũng đã giảm đi ít nhiều.
Ban đầu ngẫm lại, anh ta rõ ràng nói đùa, cô lại khờ dại tin là thật, cũng không trách được người nào.
Thôi!
Không thèm chấp nhặt với anh ta nữa!