Vân Thi Thi ở một bên thấy thế thì chớp mắt ngạc nhiên.
Mộc Tịch thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô thì nghi hoặc hỏi: “Thi Thi, sao vậy? Sao cô lại có cái biểu tình này?”
“Mộc Tịch, cô thật lợi hại, không nghĩ tới cô lại có thể nói lời ác độc như vậy?”
Mộc Tịch nghe thế thì dở khóc dở cười lè lưỡi một cái: “Cái gì chứ! Tôi ở cùng Tần Chu lâu như vậy, công phu miệng lưỡi theo thời gian sẽ được tôi luyện lên trình thôi.”
“Cảm ơn cô đã bảo vệ tôi, có điều cũng không cần phải so đo với mấy người này đâu.”
“Thi Thi, cô…”
“Không phải là tôi giả nhân giả nghĩa, mà là cô vĩnh viễn không biết được, cô chọc giận tới những người này sẽ gây ra hậu quả thế nào đâu! Cô có tư cách, nhưng người khác không có đầu óc, cô còn có thể so đo với người không cùng cấp bậc như vậy sao?”
Mộc Tịch cái hiểu cái không.
“Cô là một trợ lý, cũng hiểu trong xã hội này là quy luật cá lớn nuốt cá bé, bọn họ có thể nổi tiếng, thể hiện rằng sau lưng bọn họ vẫn có chút thực lực, nếu cô lấy cứng đối cứng với bọn họ, không đúng, là lấy trứng chọi đá, là tự đả thương chính mình!”
Mộc Tịch hiểu, Vân Thi Thi nói như vậy là đang quan tâm tới cô ấy.
Đúng là vừa rồi cô đã quá mức tức giận nên nhất thời mất đi lý trí.
Suy nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi.
Kim chủ sau lưng mấy nghệ sĩ kia cũng rất có thế lực, nếu trở về mà nói bóng thêu gió gì đó thì không biết cô ấy sẽ bị chỉnh thảm đến mức nào đây!
Cô không giống như bọn họ, không có một chỗ dựa hay sự hậu thuẫn nào cả.
Mộc Tịch xấu hổ cười một tiếng: “Thật xin lỗi, Thi Thi, vừa rồi tôi không đủ bình tĩnh. Cảm ơn cô đã quan tâm.”
Đối với thiện ý nhắc nhở của Vân Thi Thi, cô thấy rất cảm kích.
“Không có gì, có điều cô cũng đừng quá lo lắng.”
Vân Thi Thi lại nói, đồng thời nở một nụ cười đen tối: “Sau này, những người như vậy cứ giao cho tôi xử lý là được rồi.”
Nếu bọn họ đã muốn giở trò với cô, vậy cô cũng không ngại để cho bọn họ nếm thử cô có thủ đoạn gì.
Những lời vừa rồi cũng đã làm cô tức giận.
Chẳng qua là cô có lễ giáo, cho nên cũng không biểu
hiện khó chịu gì ra mặt.
Quay trở lại bàn trang điểm thì điện thoại báo có tin nhắn tới.
Mộ Nhã Triết: “Lúc nào thì kết thúc?”
Vân Thi Thi nhắn lại: “Bốn giờ chiều sẽ kết thúc quay chụp.”
Không quá nửa phút sau đã có tin nhắn trả lời: “Đài truyền hình nào? Anh tới đón em.”
Nhắn qua lại vài câu lại lộ ra ý tứ ngọt ngào.
Vân Thi Thi cong môi cười dịu dàng, nhắn lại đơn giản: “Đài Á Sâm.”
...
Các chương trình tạp kỹ thông thường có lẽ cũng chỉ phát sóng tầm 90 phút là cùng, nhưng trên thực tế, quá trình quay lại tốn rất nhiều công sức.
Cả ghi âm lẫn ghi hình đến bốn giờ chiều mới xong, Mộ Nhã Triết đã sớm lái xe tới bãi đậu xe, lẳng lặng ở đó chờ cô.
Vân Thi Thi đúng giờ xuất hiện, sau khi lên xe, ôm lấy bờ vai anh, áp xuống một nụ hôn trên gương mặt anh.
“Ông xã cực khổ rồi!”
Một biệt danh ấm áp, làm Mộ Nhã Triết ngày thường lạnh lùng cũng không kìm được khóe môi cong lên cưng chiều.
“Đói bụng không?” Anh dịu dàng hỏi, ánh mắt ngưng đọng trên gương mặt cô, sóng mắt dịu dàng như nước.
Vân Thi Thi sờ sờ cái bụng nhỏ, không khỏi ủy khuất nói: “Dĩ nhiên là đói rồi! Buổi trưa chỉ ăn linh tinh một chút.”
“Ăn cái gì?”
“Cơm hộp…” Trên mặt Vân Thi Thi không che được vẻ u oán: “Ăn được vài miếng, rồi lại phải quay tiếp.”
“Vội vàng như vậy làm gì, bữa trưa thì phải ăn no.”
“Bởi vì sợ không kịp quay xong tiết mục chứ sao.”
“Không kịp thì để bọn họ chờ. Sau này, không cho ăn xong lại làm việc ngay! Dễ bị đau dạ dày.”
Giọng nói bá đạo như thế đã là phong cách của anh rồi!
Vân Thi Thi không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Anh có thể tỉ mỉ quan tâm cô từng chút một như vậy, làm lòng cô rất cảm động, như thể bị rót vào một hũ mật vậy.