“Là... Là cô ta đạp em!” Lục Cảnh Điềm uất ức nói: “Cô ta gan to thật đấy, anh Tinh Trạch, em cảm giác chân đau như sắp đứt ra rồi...”
“Ôi... Tôi, tôi không có...” Vân Thi Thi bối rối giải thích, dáng vẻ khó biện bạch, vô cùng bất lực.
Trong lòng lại thầm nhủ: Chắc chắn là gãy xương, cô dùng bao nhiêu lực, trong lòng cô biết rõ.
Mặc cô hay nhẫn nhịn, nhưng đó là nhượng bộ vì Hữu Hữu, cô không phải quả hồng mềm, ai muốn bắt nạt cũng không dám chống cự?
Trong lòng cô cũng mơ hồ đoán được, Lục Cảnh Điềm này không phải đối tượng dễ đắc tội, nhưng ai bảo cô ta ra tay trước?
Cô chẳng qua là gậy ông đập lưng ông, không tính là quá đáng.
Ai mà không thể đắc tội?
Người mà cô đắc tội từ trước đến giờ, chẳng lẽ còn ít sao?
Đôi mày Cố Tinh Trạch cau lại, giao tình giữa anh và Lục Cảnh Điềm không ít, nhưng Lục Cảnh Điềm quen làm nũng, lời của cô ta rất hay nói quá.
Dĩ nhiên Cố Tinh Trạch sẽ không dễ dàng tin cô ta, chỉ nói: “Anh sẽ lập tức gọi người đưa em đến phòng y tế xem xem!”
“Anh Tinh Trạch, sao anh lại thiên vị cô ta như thế!? Tiểu tiện nhân này, rõ ràng là cố ý đạp em!”
Mộ Nhã Triết nhìn về phía Vân Thi Thi, mày nhíu sâu.
Từ khi cô bước vào, trong lòng anh vô cùng không vui.
Anh vốn cho rằng người phụ nữ này cũng đủ thức thời, không ngờ rằng, lại dám xuất hiện cùng Cố Tinh Trạch.
Lúc này, Tiểu Dịch Thần đứng cạnh anh cũng có biểu cảm âm trầm, vị trí Lục Cảnh Điềm ngã cách cậu nhóc không xa.
Thời khắc Vân Thi Thi bước vào, tất cả tâm tư của Tiểu Dịch Thần đều tập trung trên người cô.
Điểm giống nhau giữa hai cha con là, Tiểu Dịch Thần cũng tỏ vẻ khó
chịu tại sao chị gái xinh đẹp kia lại khoác tay người đàn ông khác.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, lại khiến người nhỏ tuổi như cậu không thể tưởng tượng nổi.
Lúc Lục Cảnh Điềm định đưa chân ra ngáng cô, cậu thấy rất rõ, muốn ngăn nhưng không kịp.
Không ngờ rằng, sự việc lại phát triển theo hướng không thể lường trước...
Hiện trường rối loạn, tất nhiên lầu hai thấy rất rõ.
Vân Thiên Hữu thấy Lục Cảnh Điềm cố tình gây sự khóc lóc, rõ ràng muốn đẩy Vân Thi Thi vào chỗ bất lợi, tức giận đỏ bừng mặt.
“Dám bắt nạt mẹ của cháu à?! Quản lý Lý, bà cô kia tên là gì?”
Quản lý Lý đau khổ đáp: “Không biết.”
Hữu Hữu: “... Chú, trước khi đến đây chưa học bài à?”
“Nữ minh tinh chú thích, đâu phải đều là Hoàn Vũ.”
Lý Hàn Lâm vô tội nói, dáng vẻ tội nghiệp: “Nhưng giám đốc Vân, sau tiệc rượu tan, chú sẽ điều tra rõ.”
Vân Thiên Hữu lại nằm bò trên lan can nhìn xung quanh, lo lắng nói: “Không được, cháu muốn xuống phía dưới.”
Lý Hàn Lâm nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu: “Giám đốc Vân, đừng làm loạn. Bây giờ cháu không thể đi được đâu! Thân phận của cháu...tạm thời không thể lộ ra ánh sáng.”
“Không được...”
“Chị gái xinh đẹp này không hề đạp cô!”
Giữa lúc Vân Thiên Hữu đang lo lắng, dưới lầu truyền đến giọng nói non nớt.