Tiểu Dịch Thần giống như làm ảo thuật, bỗng nhiên từ trong ví tiền móc ra bốn tờ vé xem phim.
Vân Thi Thi tập trung nhìn vào, lại là bốn vé phim “Quả trám”.
Cô không biết nói gì."..."
"Tiểu Dịch Thần, con rốt cuộc mua bao nhiêu vé khai trương xem phim?"
"Rất nhiều vé, con không phải từng nói với mẹ, con đặt bao hết mời mọi người xem?" Tiểu Dịch Thần liếc cô một cái.
"Ra tay thật lớn!"
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh rồi.
Thế là, quyết định, người một nhà hướng phía rạp chiếu phim xuất phát tới.
Trên đường, Vân Thi Thi đột nhiên cảm giác được có chút lạnh, lúc ra cửa, là chạng vạng tối, khí trời không lạnh mấy, nhưng mà bây giờ thực sự vào đêm, gió thổi qua, nhất thời cóng đến run rẩy.
Vân Thi Thi mặc dù không nói rõ, nhưng mà Mộ Nhã Triết lại nhìn ra, cô có chút lạnh, thế là, lái xe đến một cửa hàng thời trang, mang theo Vân Thi Thi vào trong tiệm.
Một nhà bốn người vừa bước vào cửa hàng, tất cả mọi người kinh hãi giật mình, nhìn về phía bốn người!
Trời ạ, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, còn có hai cậu nhóc còn đáng yêu mê người hơn cả con lai, sáng láng xinh đẹp, quả thực khiến cho người ta không ngừng hâm mộ.
Mộ Nhã Triết lại không nhìn ánh mắt ước ao của mọi người, chọn lựa, mặc thử, quét thẻ...
Động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, cứ như vậy, chưa đầy mấy phút, trên người cô liền có thêm một chiếc áo khoác ấm áp.
Mộ Nhã Triết quẹt thẻ xong, nhìn cô một thân, sau khi hài lòng, liền nắm tay cô đi khỏi cửa hàng.
Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Dịch Thần ở một bên đánh giá: "Không tệ lắm! Ánh mắt cha rất sắc bén, cái này rất thích hợp với mẹ, mặc lên người nhìn vừa đẹp, lại vừa giữ ấm."
Mộ Nhã Triết lạnh lẽo nói một câu: "Bớt rót thuốc mê đi."
Tiểu Dịch Thần cứng họng rồi.
Hiểu con không ai khác ngoài cha.
Anh làm sao biết cậu đang rót thuốc mê anh.
Hoàn toàn chính xác...
Sự việc gần đây cậu đem phần lớn tiền riêng dùng để đặt bao hết vé xem phim mời người xem, trong tay không còn bao nhiêu tiền, thế là cậu nắm lấy, vỗ mông ngựa chút, mới từ chỗ cha lấy
được một chút tiền tiêu vặt tiêu xài.
"Tiền tiêu vặt không còn sao?"
Hữu Hữu ở một bên đùa cợt.
Nhìn ra được, Tiểu Dịch Thần vừa rồi cũng phát hiện Vân Thi Thi có chút lạnh, thế là cũng muốn mua cho cô một chiếc áo khoác.
Cha nhìn trúng bộ kia, cậu cũng nhìn trúng, muốn giành thanh toán, kết quả, vừa sờ túi tiền, bên trong chỉ còn vài đồng bạc lẻ, vấn đề là một chiếc áo khoác này giá năm chữ số, cậu liền một mặt oán niệm.
Ban đầu vốn còn muốn ở trước mặt mẹ biểu hiện tốt một chút.
Ai...
Kết quả lại khiến oai phong bị nhắm mắt làm ngơ.
"Tiền tiêu vặt cha cho anh tiêu hết rồi."
Kỳ thật, Tiểu Dịch Thần từ sáu tuổi, mỗi tháng đã có mấy chục vạn tiền tiêu vặt, đại đa số đều đầu tư vào bên trên, còn lại, đoạn thời gian trước vì ủng hộ vé phim của mẹ, đều cống hiến ra đi.
Còn lại vài hào, lại làm cậu cảm thấy nghèo rớt mồng tơi.
Mộ Nhã Triết lại lành lạnh nói: "Tiền tiêu vặt tháng này đã cho con, sử dụng hết, thì đợi tháng sau đi."
Tiểu Dịch Thần một mặt buồn khổ.
Vân Thi Thi lo lắng hỏi: " Tiểu Dịch Thần, con không còn tiền tiêu vặt sao?"
"Dạ..." Tiểu Dịch Thần gật gật đầu, tràn đầy mong đợi mà nhìn cô.
Quả nhiên, Vân Thi Thi móc túi: " Cha không cho, mẹ cho con, hừ! Ai bảo cha con là quỷ hẹp hòi!"
"Đúng đấy đúng đấy! Vẫn là mẹ quá hào phóng rồi!" Tiểu Dịch Thần mỉm cười nói.
Nói xong, vẫn không quên khinh bỉ liếc Mộ Nhã Triết một cái, dường như đang nói: "Cha hẹp hòi nhất rồi!"