"Mộ Nhã Triết, anh dẫn em đi nha? Em rất muốn xem liên hoan phim Osland, nếu có thể ở trước mặt nhìn thấy thần tượng của em, vậy thì cuộc sống không còn gì hối tiếc rồi!"
"Thần tượng của em?"
"Ừm!"
Lục Cận Dự hứng thú: "Chị dâu còn có thần tượng? Người nào nha?"
"Leonardo."
Khóe miệng Khương Thân hung hăng co lại: " Tiểu Lý Tử?"
Tiểu Lý Tử là tên hiệu của Leonardo, cũng là tên thân mật của đám fan hâm mộ đặt cho anh ta.
Có lúc, Leonardo từng lấy dung nhan vô cùng tuấn mỹ, làm khuynh đảo vô số Fan hâm mộ.
Chỉ là từ sau khi anh ta quyết định đi con đường phái sức mạnh, giá trị nhan sắc liền càng ngày càng tệ, mấy năm gần đây càng rớt xuống điểm đông.
Vân Thi Thi vẫn xem anh ta là nam thần.
Mặc dù giá trị nhan sắc anh ta không được như xưa.
Vân Thi Thi bảo vệ thần tượng, phản bác nói: "Cái gì Tiểu Lý Tử? Đó là nam thần của tôi."
Khương Thân lại không chút lưu tình nói: " Đáng tiếc nam thần của chị đã già, bụng phệ, râu ria xồm xoàm, không còn tuấn mỹ như ngày xưa."
Nói đùa.
Dám ở trước mặt chị dâu khen người đàn ông khác, quay đầu còn không biết lão đại sẽ làm gì gây khó dễ anh ta đây!
Anh ta là người hiểu được xem xét thời thế, cũng tất nhiên hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện.
Lúc chị dâu nói Leonardo là nam thần của mình, biểu cảm của lão đại đã rất không bình thường.
Khương Thân không quên vuốt mông ngựa: "Nam thần của em lại là lão đại, anh tuấn tiền nhiều, nam thần cấp kim cương!"
Lục Cận Dự tỏ vẻ bị Khương Thân dốc hết tâm can: " Cầu xin cậu đừng dốc hết tâm can người, tôi muốn ói."
"Làm sao? Cậu đây là đang công nhiên nghi vấn mị lực của lão đại sao?" Khương Thân hùng hồn châm ngòi ly gián.
"Không, anh ấy đang nghi ngờ trình độ vuốt mông ngựa của anh." Vân Thi Thi yên lặng nói ra sự thật.
Lục Cận Dự giở ngón tay tán thưởng.
Mộ Nhã Triết lại nhếch khóe môi, anh vẫn thói quen trầm mặc, bưng lên ly đế cao, hơi nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Vân Thi Thi bỗng nhiên khoác cánh tay của anh: "Đúng rồi, liên hoan phim anh sẽ có ghế sao?"
"Ừm?"
"Trước đó em không
phải đã hỏi anh. Liên hoan phim anh có đi hay không sao?"
Mộ Nhã Triết lại ra vẻ bí hiểm, cũng không cho cô một đáp án chính xác, mà chậm rãi hỏi lại: " Em hi vọng anh đi sao?"
"Em nghĩ anh muốn đi thì đi?"
Vân Thi Thi cười cười: "Anh đi, có thể làm bạn trai em nha, đến lúc đó em nắm tay anh, cùng đi trên thảm đỏ."
Khương Thân ở một bên ho một tiếng, lập tức nói: "Chị dâu, chị rụt rè một chút. Nào có cô nương nào lại đi mời đàn ông làm bạn trai?"
"Cái này có gì sao? Anh ấy là một cái đầu gỗ, chờ anh ấy mở miệng, không phải chờ đến Thiên Hoang Địa Lão(*) a?" Vân Thi Thi lại là không ngại cái gọi là rụt rè không rụt rè.
(*): thời gian dài đằng đẵng.
Cô kỳ thật rất hi vọng Mộ Nhã Triết đi.
Đi trên thảm đỏ lần đầu tiên trong đời, cô hy vọng có thể cùng anh bước đi, tiếp nhận tia sáng rửa tội của đèn huỳnh quang, nhất định rất có ý nghĩa.
Quan trọng là, ngoại trừ Mộ Nhã Triết, cô cũng không nghĩ ra người nào có thể làm bạn trai cô.
Cái thứ nhất, cô không hy vọng cùng người khác phái xa lạ đi trên thảm đỏ.
Cái thứ hai, cho dù là cô tình nguyện, Mộ Nhã Triết nhất định không nguyện ý, lại sẽ tức giận.
Không chừng không vui, sẽ giết chết nam ngôi sao kia cũng có thể.
Kỳ thật, cô vốn muốn cùng Lâm Phượng Thiên đi trên thảm đỏ, lúc trước thảo luận đến vấn đề này, Vân Thi Thi vừa mới đưa ra, Lâm Phượng Thiên liền lộ ra vẻ kinh hãi, lui bước rồi.
"Anh cũng không dám làm bạn trai em đâu, hôm nay dắt em đi trên thảm đỏ, ngày mai anh liền bị giết cũng khó nói!"
Nếu như vậy, chẳng thà mời anh làm bạn trai cô, những lo lắng này liền sẽ không còn.