Mộ Nhã Triết xanh mặt: "Không..."
Anh còn chưa dứt lời, Vân Thi Thi đã đột ngột nắm lấy cằm của anh mà bóp, lập tức đút cho anh một miếng nữa.
Mộ Nhã Triết: "...!"
Đây đúng là một loại khổ hình tàn ác!
Đây là lần đầu tiên trong đời Mộ Nhã Triết có ý nghĩ muốn bóp chết cô.
Cô gái này bây giờ lá gan lớn rồi nhỉ?
Anh vừa ngẩng đầu định phát tác, đầu lưỡi lại nếm được một mùi vị vô cùng tươi ngon, ánh mắt trở nên kinh ngạc.
"Hử?"
Vừa rồi anh không để ý, tất cả lực chú ý đều đặt trên người cô, cho đến khi cảm nhận được hương vị của món ăn mà mình vừa nếm thử, quả thật là mỹ vị!
Vân Thi Thi cười tít mắt mà nói: "Ha ha, đúng không? Mùi vị rất tuyệt phải không?"
"Cũng không tệ!" Anh tỏ vẻ hàm súc, nhưng chỉ ba chữ kia cũng đã coi là lời khen rồi.
Coi như anh đánh giá cao món óc heo.
"Nhìn cái dáng vẻ chưa từng trải sự đời của anh kìa!" Vân Thi Thi cười trộm.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lập tức lạnh băng.
Cô gái ngốc nghếch này lại dám trêu anh, còn chê cười anh chưa từng trải sự đời!
Nhưng anh không hề tức giận.
Có lẽ cho dù cô có nói gì thì anh cũng thích.
Anh thích cô không kiêng nể gì mà trêu chọc anh như vậy.
Chuyện này khiến cho anh có cảm giác hai người thân mật khăng khít, cảm giác giữa hai người không có khoảng cách.
Từ trước đến giờ, tất cả mọi người, kể cả Tiểu Dịch Thần, ít nhiều gì đều kính sợ anh.
Loại cảm giác này nảy sinh rất tự nhiên, cho dù anh rất muốn gần gũi với Tiểu Dịch Thần hơn một chút nhưng cậu nhóc kia đối với anh vẫn là kính nể.
Nhưng mà người phụ nữ này lại khiến anh cảm thấy ở cùng cô rất thoải mái, không cần câu nệ bất cứ thứ gì.
Loại cảm giác này tốt biết bao!
"Ưm..."
Mộ Nhã Triết vừa thất thần, Vân Thi Thi liền thừa dịp, nhét một miếng ve sầu vào miệng anh.
"..."
Vân Thi Thi cười tít mắt mà nói: "Nếm thử xem hương vị như thế nào?"
Gần như theo bản năng, Mộ Nhã Triết quay đầu nôn ra toàn bộ.
"Đáng ghét, anh không ăn côn trùng."
Óc heo thì anh còn miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng mà ve sầu
thì không được.
Anh ghét nhất là côn trùng, có cảm giác nó rất bẩn.
Khóe môi Vân Thi Thi giật giật: "Sao anh lại nôn ra hết?"
"Anh không muốn ăn."
"Vừa rồi anh cũng nói không muốn ăn óc heo sao, nhưng sau khi thử thì chẳng phải anh cũng thấy hương vị rất được sao?"
"Cái kia còn miễn cưỡng ăn được, nhưng mà côn trùng thì không thể."
Nghĩ đến đã thấy ghê tởm.
"Thôi, không ép anh nữa."
Vân Thi Thi bĩu môi hừ một tiếng, lại tiếp tục ăn món khác.
Đã lâu không ăn thịt xiên, cô cảm thấy rất nhớ nhung hương vị của nó.
Mộ Nhã Triết yên lặng nhìn cô.
Lúc ăn, trên người cô tỏa ra một loại hấp dẫn rất kỳ lạ, cái miệng nhỏ hơi chu ra, cắn một miếng thịt, trên cánh môi dính chút dầu mỡ bóng loáng, lúc cô nhai thì hai cánh môi mềm mại lại chạm vào nhau, dáng vẻ hết sức mê người.
Có thể là bởi vì dáng ăn của cô đẹp, cũng có thể là vì cô vốn xinh đẹp nên cho dù làm gì thì cũng hết sức phong tình.
Cái gọi là sắc đẹp thay cơm đại khái chính là như thế này.
Cô gái nhỏ này luôn vô ý lộ ra dáng vẻ ngây thơ như thế này, Mộ Nhã Triết bỗng dưng cảm thấy yết hầu của mình hơi giật giật.
"Ăn chậm thôi."
"Anh không ăn sao?" Vân Thi Thi nhìn anh, vẫn hết sức tiếc nuối: "Em đã gọi rất nhiều, nếu anh không ăn thì chắc là em không thể ăn hết nổi."
"Ăn không hết thì thôi!"
"Lãng phí lương thực!" Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng: "Cho dù thế nào thì cũng phải ăn hết bằng được."
"Ai bảo em gọi nhiều như vậy chứ!"