Tình mẫu tử, có thể làm cho một người phụ nữ hung dữ nóng nảy, trở nên dịu dàng như nước.
Cô cảm thấy tạo hóa thật thần kỳ, cũng cảm thán thế sự vô thường, trong lòng nghĩ, hai đứa bé này một khi được sinh ra, cũng sẽ phải rời xa cô.
Mặc dù như vậy, cô vẫn hy vọng, hai đứa bé có thể khỏe mạnh lớn lên.
Tiểu Dịch Thần vừa ra đời đã bị nhà họ Mộ mang đi, nhưng vẫn còn một đứa bé ốm yếu bệnh hoạn ở lại.
Nhà họ Mộ cũng không biết.
Lần đầu tiên Vân Thi Thi nhìn thấy đứa bé này, là trong phòng dưỡng nhi.
Cả người da nhăn nheo, gương mặt nhỏ nhắn sưng húp đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng lông mi rất dài, giống như cánh bướm chập chờn, rất đáng yêu.
"Mẹ hy vọng con được sống sót, mong sau này con trưởng thành, sẽ cao lớn hơn mẹ, khỏe mạnh cường tráng."
Vân Thi Thi mong muốn như vậy, nên đặt tên cho đứa bé là: Thiên Hữu.
Chính là muốn trời cao phù hộ cho đứa bé này, có thể bình an vượt qua cửa ải khó khăn.
Mà dường như đứa bé có linh tính, giống như có thể hiểu được lời cầu nguyện của cô, tình trạng sức khỏe của cậu càng ngày càng ổn định, đến ngày thức mười tám sau khi sinh, cuối cùng cũng qua được giai đoạn nguy hiểm.
Chỉ có điều, phần lớn tuổi thơ của cậu, là trải qua ở trong bệnh viện.
Vân Thi Thi luôn cảm thấy cậu chịu nhiều thiệt thòi, cho nên không gia trưởng giống như những bậc phụ huynh khác, áp đặt cho con cái quá nhiều gánh nặng, mà để mặc cho cậu tự do phát triển.
Cung Kiệt âm thầm trong bụng thêm cho cô một câu: Tự do phát triển, kết quả biến ra được một đứa khác người như vậy.
"Cậu bé còn nhỏ tuổi, nhưng rất tinh ranh, cái miệng dẻo ngọt, rất biết cách dụ dỗ người khác."
Vân Thi Thi bị chọc cười: "Ừ! Đúng vậy đó. Cũng không biết là học được từ ai nữa! Sau này lớn lên, nhất định sẽ trở thành một tay sát gái."
"Đâu chỉ như vậy? Thằng nhóc đó sau này còn có thể trở thành sát thủ của mấy bà thím nữa kìa. Loại như nó từ bảy tuổi đến bảy mươi tuổi, ăn hết không chừa một
ai!"
"Ha ha!"
Vân Thi Thi bắt đầu tưởng tượng cảnh Hữu Hữu lúc lớn, mấy cô gái xếp hàng dài theo đuổi cậu, nhất định là rất nhiều.
Không khỏi cảm thấy thú vị.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã bảy năm rồi.
Có lẽ, chớp mắt một cái nữa thôi, là Hữu Hữu sẽ thật sự trưởng thành rồi.
Vân Thi Thi nghĩ, chờ đến ngày đó, lúc Hữu Hữu dẫn vợ về nhà, cô nhất định sẽ không nhịn nổi mà ghen với con trai.
"Chị, chúng ta đi đâu chơi vậy?"
"Sở thú!"
"Xem thú vật sao?"
Cung Kiệt nhướng mày, có vẻ rất hào hứng: "Từ nhỏ đến lớn, em còn chưa bao giờ đi sở thú."
"Sao vậy?"
Cung Kiệt nhàn nhạt nói: "Bởi vì lúc nhỏ nhiệm vụ rất dày đặc, cha bố trí cho em rất nhiều kế hoạch, em không có thời gian để chơi đùa."
"Trong sở thú rất vui, chúng ta tự lái xe đến đó đi dạo quanh công viên."
"Được."
Cung Kiệt khoái chí đáp ứng.
Chỉ cần có thể được ở cùng nhau, thì cho dù đi đâu, anh cũng thích.
Quầy thu phí ở cổng soát vé của sở thú.
Vân Thi Thi đã đặt vé vào cổng trên mạng từ trước rồi.
Bây giờ internet phát triển, mọi thứ đều thật dễ dàng, đến nơi chỉ cần lấy điện thoại di động ra để người kiểm phiếu kiểm tra mã vạch là vào được.
Trong sở thú có một lối đi riêng, chỗ này đặc biệt chính là, có thể tiếp xúc gần với mấy loài động vật thân thiện.
Trong vườn thú, ngoài mấy con thú hung dữ ra, du khách cũng có thể ngừng xe ở một bên để chơi đùa với các loài động vật, rất thú vị.
Vườn thú ở đây rất nổi tiếng, mặc dù không phải chủ nhật, nhưng vẫn thu hút rất nhiều du khách đến đây tham quan, xếp thành một hàng dài.
Vân Thi Thi và Cung Kiệt cười nói, chậm rãi lái xe vào.