"Là chính nó cắt cổ tay, tổn thương tới mình! Em không nhầm, nó đã trưởng thành, là một người trưởng thành, biết phụ trách với hành vi của mình, chẳng lẽ không phải sao?"
Mộ Nhã Triết dừng một chút, trên mặt hiển hiện một luồng phản cảm: “Buổi chiều em còn có việc, cho nên, không có cách nào đi xem con bé."
"Như con bé... Nó chỉ nghe lời em! Cho dù mọi người muốn khuyên bảo cái gì, nhưng nó cũng không nghe lọt vào! Bây giờ mọi người không có biện pháp, cũng không biết nên làm như thế nào! Tục ngữ nói, cởi chuông phải do người buộc chuông, em là cái giây trong lòng nó, phải cởi lòng nó ra, em hiểu biết mà đúng không?"
Mộ Nhã Triết có chút không kiên nhẫn nhíu lông mày, trong mắt thoáng hiện sắc bén: "Tôi giống như không có cái nghĩa vụ này."
"Đúng... Em không có nghĩa vụ! Thế nhưng, lời nói đừng có tuyệt tình như vậy! Chẳng lẽ em đối với Ân Nhã, một chút tình cảm cũng không có sao? Giữa hai người đến cùng xảy ra chuyện gì, không phải tình cảm của em và Ân Nhã rất tốt sao? Tại sao bỗng nhiên mỗi người một ngả?!"
Giang Khởi Mộng gấp đến độ bó tay luống cuống, trong lòng đại loạn, hai mắt bà ta đẫm lệ nhìn Mộ Nhã Triết, đau khổ cầu khẩn.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh dần, hiển nhiên kiên nhẫn mất hết.
Giang Khởi Mộng đánh giá thần sắc của anh một chút, khẽ cắn môi, quyết tâm nói: " Em biết Ân Nhã... Thích em chứ?"
"Biết."
"Em biết?" Giang Khởi Mộng quá sợ hãi.
Mộ Nhã Triết ngước mắt, lạnh lùng."Cho nên? Chị muốn em phản hồi con bé thế nào? Hay là nói, chị hi vọng giống như nó, không để ý luân lý nhân thường, làm trái lõi đời, cùng với con bé, phản hồi tình cảm của nó?"
"Chị..." Giang Khởi Mộng bị anh làm cho quẫn bách vô cùng, bà ta có chút lúng túng nhìn anh, trên mặt đỏ bừng.
Bà ta bỗng nhiên hỏi: "Tình cảm của em với Ân Nhã thì sao?"
Mộ Nhã Triết trầm ngâm một lát, gật đầu: "Có."
"Nếu như em thích Ân Nhã, hai người ở cùng một chỗ cũng không phải là không
thể. Em nhìn công tử nhà họ Vương của quốc tế Hoa Thần, cũng quan hệ thông gia với em họ, còn có..."
"Chị, chị có biết mình đang nói cái gì hay không?" Mộ Nhã Triết không thể nhịn được nữa cắt ngang lời bà ta.
"Chị biết! Nếu như hai người lưỡng tình tương duyệt, cùng một chỗ thì thế nào? Cùng lắm thì, không công khai hôn sự của hai người, bản thân hai nhà Mộ Tống có sâu xa, có một mối hôn sự này, cũng coi như thân càng thêm thân..."
"Đủ rồi." Vứt văn kiện lên bàn, hiển nhiên kiên nhẫn đến cực hạn: “ Em chưa từng nói qua, có chút ưa thích với nó."
"Không phải vừa rồi em nói..."
"Em đối với tình cảm của nó, vẻn vẹn là yêu mến giữa chú cháu mà thôi. Nhưng đến bây giờ, phần tình cảm này cũng bị diệt sạch không sai biệt lắm. Cho nên, về sau chuyện này, không cho phép nói nữa, sẽ để cho em cảm thấy buồn nôn!"
Giải thích xong, Mộ Nhã Triết đứng dậy, mặt không thay đổi giật lấy cà vạt, muốn rời khỏi.
Giang Khởi Mộng lập tức theo sát phía sau anh: “Bất kể như thế nào, chị đồng ý em không nói lại! Thế nhưng, có thể đáp ứng điều kiện này của chị không, em đi bệnh viện nhìn Ân Nhã một chút, chí ít thuyết phục nó, không cần để cho nó ngớ ngẩn, có được hay không?"
Mộ Nhã Triết thờ ơ như cũ, Giang Khởi Mộng gấp đến độ khí huyết công tâm, bỗng nhiên sụp đổ lên tiếng nói, " Nhã Triết, có phải em muốn chị quỳ trên mặt đất cầu xin em hay không, cầu xin em thì mới được?!!"
Bà ta chỉ muốn Ân Nhã sống tốt, có thể đứa con gái này không cầu gì, cho tới hôm nay, không hề cầu xin ý chí muốn sống.