Như thể toàn bộ trí óc, đều bị người đàn ông kia cướp đi.
Trong lúc thất thần, lại không cẩn thận lại giẫm lên vết xe đổ, lịch sử lặp lại.
Vân Thi Thi cúi đầu nhìn giày da thủ công của Cố Tinh Trạch bị cô đạp hai lần, trong mắt đầy áy náy.
“Thi Thi, em không tập trung.” Cố Tinh Trạch nhíu mày, nhảy chậm lại.
“Em…… Em không……”
Bất lực giải thích, cô cũng cảm thấy rất ảo não.
Vì sao, vì sao bỗng nhiên lại thất thần vậy?
Hình ảnh Mộ Nhã Triết và Mộ Uyển Nhu uyển chuyển khiêu vũ, như một cây gai chui vào tim cô, vừa đau vừa nhức.
Vân Thi Thi ngẩng đầu, còn đang băn khoăn không biết giải thích ra sao, khóe mắt bỗng thấy Mộ Nhã Triết nắm tay Mộ Uyển Nhu đi về phía cô.
Chưa kịp kinh ngạc, liền thấy tay Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng thuận thế đẩy hông Mộ Uyển Nhu, duỗi tay tự nhiên nhận lấy tay trái của Vân Thi Thi, kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Mộ Uyển Nhu chưa kịp phản ứng đã lập tức bị đẩy đến bên người Cố Tinh Trạch, đợi cô ta khó khăn phục hồi lại tinh thần, lại thấy Mộ Nhã Triết đã kéo Vân Thi Thi đi tới trung tâm sàn nhảy.
Cô ta giận dữ song lại không thể phát tác, dẫu sao vẫn còn rất nhiều khách khứa quan trọng ở đây, cô ta không thể không cố duy trì nụ cười, xoay người nhìn Cố Tinh Trạch, vươn tay.
Cố Tinh Trạch lại không nhìn cô ta, mà vẻ mặt lạnh băng nhìn chăm chú về phía Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, biểu cảm như sương giá.
“Tinh Trạch……”
Mộ Uyển Nhu hơi xấu hổ.
Tốt xấu gì cũng phải tiếp tục điệu nhảy này chứ!
Bằng không, ở sàn nhảy bị bạn nhảy của mình bỏ rơi, là chuyện vô cùng mất mặt!
Nhất là, ban nãy cô ta còn được mọi người chú ý, giờ bị vứt bỏ, nếu xám xịt bước khỏi sàn nhảy, chắc chắn sẽ bị mọi người chê cười.
Cô ta hơi nóng nảy, giục giã nói: “Tinh Trạch!”
Vẻ mặt của Cố Tinh Trạch lãnh đạm quay qua, nhìn cánh tay duỗi cứng đờ giữa khoảng không của Mộ Uyển Nhu, cùng với ánh mắt ra hiệu của cô ta, vô cảm trả lời: “Xin
lỗi không thể tiếp.”
Nói xong, anh không quay đầu lại mà rời khỏi sàn nhảy, để lại Mộ Uyển Nhu đứng chôn chân tại chỗ không biết làm sao.
“Đây……” Đây là ý gì vậy!
Cố tình muốn cô ta phải chật vật sao!
Dường như có thể cảm nhận được tiếng cười nhạo vô hình của khách khứa.
“Bị bỏ rơi à……”
“Hóa ra cái gọi là mợ cả nhà họ Mộ cũng chỉ đến thế!”
“Vân Thi Thi đẹp hơn cô ta mà, phàm đàn ông, đều sẽ muốn nhảy một điệu với mĩ nữ như vậy! Ôi, thương thay cho cô ta, tốt xấu gì cũng là vợ chưa cưới của giám đốc Mộ nhỉ?”
“Vợ chưa cưới thôi mà, đã chính thức kết hôn đâu, chẳng qua là cái danh hão, lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ……”
Những tiếng thì thầm ấy hoặc chua ngoa, hoặc cay nghiệt, vô tình chế giễu, lập tức khiến cô ta đau đớn.
Vẻ mặt của Mộ Uyển Nhu u ám nhìn về bóng lưng của Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi ——!
Giờ phút này, tất cả khách khứa trong sàn nhảy đều ngừng khiêu vũ, hoặc hâm mộ hoặc kinh diễm tạo thành một vòng tròn, như bị mê hoặc chăm chú nhìn ngắm đôi bích nhân đang say sưa nhảy múa.
Cảnh tượng cực kì mĩ lệ, thật sư khiến mọi vật trong trời đất phải ngả mũ đầu hàng.
Điệu nhảy của Mộ Nhã Triết vô cùng ưu nhã, không biết rốt cuộc anh dùng cách nào mà có thể khiến Vân Thi Thi lúc trước ở trong tay Cố Tinh Trạch còn hơi cứng nhắc, ở trước mặt anh lại kết hợp vô cùng ăn ý.
Bất luận là bước nhảy, hay là giai điệu, đều hoàn mỹ.
Mộ Uyển Nhu oán hận siết chặt tay, hận không thể lao lên cào xé Vân Thi Thi.