"Vân Thi Thi, rốt cuộc tôi cũng tìm được cô rồi! Cô còn nhớ tôi không?"
Mới một giây thôi mà cô ta đã khôi phục lại bộ dạng điên cuồng, dữ tợn đưa hai tay ra, nhào tới chỗ cô: "Cô hại chết con tôi, tôi muốn cô đền mạng! A ------!"
Cô ta như điên dại nhào vô người Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi phản ứng cũng không chậm, thấy cô ta giương nanh múa vuốt định đánh tới, nhanh nhẹn né qua một bên, chạy về phía cánh cửa.
Mộ Uyển Nhu nhào tới không bắt được gì, nhưng cũng rất nhanh xoay người lại, chạy như bay mấy bước, đưa tay chụp một cái, ngay lập tức nắm được tóc Vân Thi Thi.
Đau như xé rách da đầu, một nhúm tóc của Vân Thi Thi bị kéo đứt.
Cô chỉ cảm thấy mái tóc bị người ta hung hăng kéo lại, cả người mất thăng bằng, ngã xuống đất.
Mộ Uyển Nhu giống như mãnh thú, đè cô phía dưới, một tay hung hăng bóp cổ cô, điên cuồng xiết chặt.
Một người đang bị lên cơn điên dại, vô cùng mạnh mẽ, cho dù ngày thường là một người yếu ớt không có sức khỏe, nhưng một khi điên lên cũng sẽ có sức mạnh phi thường.
Sức lực của Mộ Uyển Nhu lớn kinh người, áp chế cô, làm cô không thể nào động đậy được.
Tiếp theo, chính là một trận quay cuồng.
Bàn tay Mộ Uyển Nhu xiết chặt cổ cô, cảm giác áp bách, khiến cô không cách nào thở được.
Vân Thi Thi không thở được nên gương mặt nhất thời đỏ bừng lên.
"Để... Tay!"
Vân Thi Thi nghiến răng nghiến lợi thốt lên được mấy chữ, hai tay chợt níu lấy đầu tóc Mộ Uyển Nhu, kéo mạnh tóc cô ta.
Người đáng sợ nhất, không ai bằng người điên.
Có lẽ bởi vì bị điên, nên các giác quan không hoạt động bình thường được, Vân Thi Thi kéo đứt mấy nắm tóc của cô ta, nhưng Mộ Uyển Nhu không hề tỏ ra đau đớn chút nào, vẫn điên cuồng cười ha ha, mặc dù trên đầu cô ta đã tuôm máu,
da đầu bị xé rách, nhưng vẫn không chịu dừng tay.
Vân Thi Thi cố gắng để hít thở, nhưng cổ họng bị bóp quá chặt, không hít được một chút không khí nào, nhất thời đại não ầm ầm vang lên, trừ tiếng hét của Mộ Uyển Nhu, cô không nghe được bất kỳ tiếng động gì nữa.
Cái trán Vân Thi Thi nổi đầy gân xanh, chỉ cảm thấy thật áp lực, sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cô tuyệt vọng, cũng giống như bị điên luôn rồi, hai tay dò tìm trên mặt đất, thình lình tìm được một cục đá, cầm trong tay, cô cố hết sức ngẩng đầu lên, nhắm ngay huyệt thái dương của cô ta, hung hăng đập một phát.
Mộ Uyển Nhu bị đau la lên, buông lỏng tay ra.
Vân Thi Thi liều lĩnh từ phía dưới cô ta cố gắng thoát ra, lật người qua bên cạnh, ôm cổ họng kịch liệt ho khan.
"Khụ... Khụ..."
Giống như người bệnh thời kỳ cuối muốn cố gắng kéo dài sự sống vậy.
Cô ta quỳ trên mặt đất, muốn đứng lên, nhưng vì mấy vết thương khắp người và chỗ bị chảy máu trên đỉnh đầu, cô ta vừa đứng đã không chịu nổi té xuống đất, đau đớn khổ sở.
"Khụ khụ..."
Vân Thi Thi ho kịch liệt, liếc mắt thấy Mộ Uyển Nhu ở bên cạnh sắp đứng lên, mặt dù bể đầu chảy máu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô, đánh tới.
Hai người lăn qua một bên, đánh nhau tới tấp.
"Đồ điên! Cái đồ điên này, cút ngay!"
Dù sao cô cũng học qua võ phòng thân, cũng có chút bản lĩnh, mỗi cú đánh đều trúng vào chỗ hiểm.
______