Chỉ cần sơ sẩy một chút, rơi từ trên độ cao hơn một trăm mét này xuống đất, chuyện tan xương nát thịt là không thể nghi ngờ.
Hoa Cẩm vọt tới, tiện tay nhặt được một cái cây dưới đất, hung hăng đập lên đầu Mộ Uyển Nhu.
Vân Thi Thi thấy anh ta, thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng.
"Anh đến rồi... Hoa Cẩm."
"Ừ! Anh ở đây, đừng sợ, an toàn rồi! Em không sao hết!"
Anh ta dịu dàng an ủi như vậy, giống như đang dỗ một đứa bé sợ hãi tỉnh giấc bởi cơn ác mộng.
Anh ta mới là người hoảng sợ nhất.
Suýt nữa, nếu anh ta tới trễ một chút, cũng không biết người phụ nữ điên rồ này sẽ làm cái gì với cô nữa!
Hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Anh ta phải sớm nghĩ tới, đây chẳng qua chỉ là một âm mưu.
Làm gì có ai đêm hôm khuya khoắc, hẹn một người lên tầng thượng nói chuyện!
Trời lạnh như thế này, Tần Chu cũng không phải người ngu.
Cô thật ngu ngốc, vậy mà cũng tưởng thật.
Kỹ thuật hack ngày nay rất tiến bộ, có thể lấy trộm IP số điện thoại của một người để gửi tin nhắn đi, chuyện này cũng không khó khăn gì.
Tần Chu rõ ràng đã dặn dò cô, ở trong phòng của mình, không được đi đâu hết, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh ta.
Vân Thi Thi có gọi cho anh ta vài cuộc điện thoại, nhưng không cách nào kết nối được, nhất thời cô không nghĩ nhiều về chuyện hacker có thể lấy trộm địa chỉ IP, chỉ cho là Tần Chu có chuyện gì quan trọng.
Kết quả, thật đáng sợ.
Trải qua một trận đấu đá quyết liệt lúc nãy, tim cô vẫn đập thình thịch liên hồi, không cách nào bình tĩnh được.
Hoa Cẩm cẩn thận ôm cô vào lòng, gương mặt dịu dàng, đau lòng, ít nhiều cũng phần nào giúp cô trở nên bình tĩnh hơn.
Vân Thi Thi vốn là đang rất kinh hãi, nhưng được anh ta an ủi mấy câu, cô đã dịu lại.
Cô buông bỏ tất cả sự phòng bị của mình, ôm anh ta, nhưng còn chưa hết hoảng sợ khóc lên.
Cô không khóc thì thôi, cô vừa khóc, Hoa Cẩm cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.
Trong mắt Vân Thi Thi, anh ta là một người an tĩnh, rất
ít để lộ cảm xúc, cho dù gặp sóng to gió lớn, anh ta cũng có thể bình tĩnh đối mặt.
Rốt cuộc là đã phải trải qua những chuyện đáng sợ gì, mới có thể khóc vì cô như vậy chứ?
Đại khái, là vì quá sợ hãi rồi!
Hoa Cẩm đau lòng vì cô phải chịu nhiều ủy khuất, vừa dịu dàng an ủi, vừa vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi cô bình tĩnh, nhẹ hôn lên trán cô, có cảm giác như được sống sót qua kiếp nạn!
"Ngoan, là anh không tốt, là tại anh sơ ý cẩu thả, khiến em hoảng sợ rồi."
"..."
"Thi Thi, tha thứ cho anh..."
"..."
"Đừng khóc, em khóc như vậy, trong lòng anh cũng rất khổ sở."
Nhìn cô vùi trong ngực mình khóc, Hoa Cẩm rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác lòng đau như cắt là như thế nào.
Nỗi đau, lan tràn trong lòng.
Vân Thi Thi dần dần ngừng khóc, đợi tinh thần cô khôi phục được một lát, cô nghẹn ngào nói: "Mau rời khỏi đây thôi."
"Ừ, được!"
"Báo cảnh sát..."
Vân Thi Thi cắn răng, cố thốt lên mấy chữ.
Không biết Mộ Uyển Nhu có còn thở hay không, nhưng cô không dám đụng vào cô ta.
Chỗ này là hiện trường đầu tiên, trước mắt, chỉ có thể báo cảnh sát để họ tới xử lý.
"Được."
Hoa Cẩm định ôm cô đứng lên, vừa mới ôm lên, đã làm động đến vết thương sau lưng cô.
"A" một tiếng.
Vân Thi Thi đau nhíu mày.
Trên tầng thượng được tráng xi măng, mặt đất gồ ghề, đá vụn lởm chởm, vết thương sau lưng là do lúc nãy đánh nhau bị đá vụn làm xước.
Vân Thi Thi cố gắng đứng lên.
Hoa Cẩm không còn cách nào khác, để cô ngồi xuống đất, lại vững vàng đỡ cô đứng dậy, chống đỡ toàn bộ trọng lượng cả người cô.
__________