Tần Chu căn bản không nghe được.
Cách âm của phòng thẩm vấn rất tốt, bởi vậy, Tần Chu nói cái gì, Vân Thi Thi cũng không nghe được.
Vân Thi Thi đành phải dùng hình miệng nói với anh ta: "Mang tôi rời khỏi nơi này."
Tần Chu xem hiểu, gật đầu, cách của kính, dùng ánh mắt an ủi cô, lập tức xoay người đi xử lý thủ tục.
Không tới nửa giờ, giao nộp tiền bảo lãnh, liền xong.
Khi Vân Thi Thi đi theo Tần Chu ra khỏi sở cảnh sát, lời ít mà ý nhiều tự thật chuyện đã xảy ra một lần.
Tần Chu nghe mà không hiểu ra sao.
"Tôi không có nhắn tin như vậy cho cô."
"Cái gì?"
Tần Chu một mặt nghiêm túc nói: "Nghe này, không có nói đùa, mặc dù lá gan tôi lớn như trời, cũng không dám chọc tổng giám đốc Mộ, đêm hôm khuya khoắt hẹn cô lên sân thượng."
"... Vậy sao?"
"Tôi không có gửi qua." Tần Chu thề son sắt, thậm chí lấy điện thoại di động ra, cho cô xem.
Trong ghi chép, hoàn toàn không có tin như vậy.
"Vậy là chuyện gì xảy ra? Tôi gọi điện thoại di động cho anh, cũng không thông."
"Làm sao lại như vậy?"
Tần Chu tranh thủ thời gian gọi một cú điện toại, biểu hiện trò chuyện bình thường.
Vân Thi Thi càng cảm thấy nghi hoặc, trợn to mắt nhìn anh, suy nghĩ hỗn loạn.
"Thi Thi, cô không phải mộng du chứ? Hai ngày này khẩn trương thái quá, cho nên không có nghỉ ngơi thật tốt..."
"Không có khả năng! Từ trước tới giờ tôi không mộng du. Thế nhưng... Tôi thật sự không có giết người! Cho dù tôi căm thù người phụ nữ kia đến tận xương tuỷ, nhưng tôi cũng sẽ không làm loại chuyện đó."
Chẳng qua cô không phủ nhận.
Hoàn toàn lúc đó, cô sinh ý niệm, muốn đẩy Mộ Uyển Nhu xuống, cũng muốn hung hăng bóp chết người phụ nữ này.
Người khi rơi vào lúc cực độ sợ hãi và khẩn trương, thậm chí là tức giận, thường thường mất lý trí.
Có thể đó là phòng vệ chính đáng.
Nếu như cô không làm như vậy, thì sẽ chết trong tay Mộ Uyển Nhu rồi.
Mà sự thật cũng là Mộ Uyển Nhu muốn kéo cô xuống, chính mình tự nhảy lầu.
Nhiều nhất là tự sát, căn bản không phải cô giết.
Đến
ngộ sát cũng chưa nói tới.
Nhưng căn bản không có đầy đủ chứng cứ, chứng minh Mộ Uyển Nhu chết không có quan hệ gì tới cô.
Chuyện này khó giải quyết, vượt xa tưởng tượng.
Tần Chu an ủi cô: " Cô đừng lo lắng, tôi tin tưởng cô."
"Ừm." Vân Thi Thi bỗng nhiên thở dài một tiếng, mi tâm mỏi mệt: "Thế nhưng, lập tức cảnh sát sẽ lấy chứng cứ, rất bất lợi với rôi. Cũng không đủ chứng cứ, chứng minh trong sạch của tôi."
Tần Chu cũng nhíu mày, luôn cảm giác chuyện này có rất nhiều khả nghi.
"Khẳng định trong này có gì kỳ quặc, tôi sẽ mau chóng phái người tra rõ ràng."
"Hiện tại, đưa tôi tới bệnh viện, Hoa Cẩm còn trong bệnh viện."
"Hoa Cẩm?"
Tần Chu lại không hiểu ra sao: "Anh ta thế nào?"
"Thời gian cấp bách, trên đường tôi sẽ nói rõ."
"Được."
Tần Chu và cô đi đến ven đường, đón một chiếc xe, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Trước đó, Hoa Cẩm được mang lên xe cứu thương, hỏi biết bệnh viện, bởi vậy biết Hoa Cẩm bị mang đến bệnh viện nào.
Trên xe, Vân Thi Thi nơm nớp lo sợ hỏi: " Tần Chu, Hoa Cẩm sẽ có chuyện gì hay không?"
"Tôi không biết anh ta bị thương thế nào. Nếu không có bị thương cơ quan nội tạng, đó là may mắn, nếu bị thương tới..."
Anh ta không tiếp tục nói.
Chỉ là, Vân Thi Thi trông thấy thần sắc nặng nề trên mặt anh ta, nhịp tim đập chậm nửa nhịp.
"Nếu anh ta có chuyện bất trắc..."
Tiếng Vân Thi Thi dừng lại, im bặt, nước mắt lại lăn xuống trước tiên.
"Không cần nghĩ quá nhiều."