Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Nghiền Ngẫm Kĩ


trước sau

Bàn tay này của anh ta quá lạnh, không biết có phải liên quan đến chuyện mất nhiều máu quá hay không.

Ánh mắt Hoa Cẩm lấp lóe, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khóe môi không kìm được mà phác họa một đường cong thỏa mãn.

Tay cô ấm, làm cho anh cực kỳ lưu luyến.

Kỳ thực, quan hệ này không đau khổ chút nào.

Anh ta đã từng bị gãy đứt mấy chiếc xương sườn, loại đau đớn này, mới gọi là đau thấu tim gan.

Có điều, cũng may, anh ta mạng lớn.

Nếu mà chệch mấy phân, tổn thương đến nội tạng thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Có trời mới biết, lúc đó anh ta căn bản không nghĩ được nhiều như thế, anh ta chỉ muốn bảo vệ cô chu toàn mà thôi.

Anh ta cũng không nhìn thấy khi nào trên tay Mộ Uyển Nhu lại có con dao, chỉ biết là khi cô ta hung hăng xông tới, anh ta chỉ kịp đẩy Vân Thi Thi ra đằng khác.

Lại không nghĩ rằng, con dao ấy lại đâm vào anh ta.

Nhưng anh ta không hề hối hận.

Nghĩ lại, vẫn làm cho người ta run sợ, một mụ điên không biết từ đâu chạy tới.

“Cô ta là ai?”

Hoa Cẩm hỏi về Mộ Uyển Nhu.

Vân Thi Thi thoạt đầu phản ứng không kịp, dưới sự nghi vấn của anh ta, mới sực tỉnh.

“Một tên trộm.”

“Trộm?”

Hoa Cẩm dở khóc dở cười, “Tôi thấy cô ta mặc trang phục bệnh nhân, giống như từ bệnh viện tâm thần chạy đến đấy.”

Bệnh viện tâm thần!?

Vân Thi Thi đột nhiên cảnh giác.

Bệnh viện tâm thần?!

Làm cô nhớ tới bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở thủ đô, đối với các bệnh nhân bên trong, tất cả đều được trông giữ cực kỳ nghiêm ngặt, cớ sao cô ta có thể chạy đến.

Cô không biết vì sao Mộ Uyển Nhu lại phải ở trong bệnh viện tâm thần, cô cho rằng Mộ Nhã Triết đã xử lý cô ta gọn gàng rồi.

Có thể từ thủ đô chạy đến Hải Thị, mất ba bốn tiếng đi máy bay, trước tiên không nói đến làm sao mà Mộ Uyển Nhu có thể chạy ra khỏi bệnh viện nhưng lẽ nào cô ta có thể mua vé máy bay, lên máy bay? Từ thủ đô bay đến Hải Thị?

Không khỏi quá buồn cười.

Điên đến mức đó dù
có mua vé máy bay thì sân bay cũng không cho mua.

Còn có cái tin nhắn khả nghi kia, Tần Chu nói, căn bản anh ta không có gửi.

Tần Chu là người có thể tin được, căn bản không đùa bỡn cô.

Có Mộ Nhã Triết thì dù cho anh ta ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm như vậy.

Như vậy đến tột cùng chuyện này là như thế nào?

Trong lúc nhất thời, đầu của Vân Thi Thi vô cùng hỗn loạn, choáng váng.

Hoa Cẩm thấy cô im lặng, còn tưởng rằng cô không muốn nói, vì vậy nói: “Không muốn nói cũng không sao.”

Con người đều luôn có quá khứ.

Vân Thi Thi đột nhiên nắm chặt tay anh ta.

Chuyện này hơi kỳ lạ.

Nhất định phải điều tra rõ ràng.

Cô ngay lập tức nghĩ tới Tống Ân Nhã.

Nhân vật lớn cô từng đắc tội qua chính là Tống Ân Nhã, chuyện này nếu nói rằng là do cô ta đứng sau lưng, cũng là một giả thuyết được chấp nhận.

Tống Ân Nhã có thực lực có thể đưa Mộ Uyển Nhu ra khỏi bệnh viện tâm thần, thần không biết quỷ không hay mà đưa cô ta đến Hải Thị.

Có thể mượn tay Mộ Uyển Nhu, diệt trừ cô, loại được hai cái đinh trong mắt.

Đối với cô ta mà nói, đấy là một chuyện tốt.

Mặc dù cô không có chết nhưng cục diện trước mắt sẽ khiến cô vướng vào một vài rắc rối..

Bây giờ, cô bị hoài nghi là cố ý giết người, thậm chí còn không có chứng cứ chứng minh bản thân vô tội, đến thời điểm ra toàn không biết những lời nói của Hoa Cẩm có giúp được gì không.

Tần Chu quan hệ rộng, nộp tiền bảo lãnh, đón cô ra, trong Hải Thị này tin tức có thể được khống chế, không lo lắng sẽ bị phát tán ra ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện