Mười mấy phút đồng hồ sau.
Văn phòng cục trưởng.
Cục trưởng thật cẩn thận bưng trà rót nước, vừa nhìn người đàn ông sắc mặt trong veo mà lạnh lùng tôn quý ngồi trên ghế sofa, vừa lo lắng đề phòng, sợ chỗ nào có sơ hở.
"Chỉ là hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi! Mấy tên cấp dưới làm việc không tốt, quấy rầy tới anh! Tôi... tôi thật là hổ thẹn! Dù ai cũng không tin tưởng, bà chủ của nhà họ Mộ, sẽ tự tay hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của mình, đi giết một người không hề liên quan mình, chuyện này, chuyện này rõ ràng không thể nào xảy ra!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng hừ, coi như nước trà ông ta đưa lên như không khí, lạnh lùng nói: "Mấy cấp dưới của ông, nên điều tra một phen. Trong vụ án này, giống như một con chó điên cứ cắn chặt người vô tội không tha, rõ ràng có vấn đề."
"Vâng! Vâng, tôi nhất định sẽ điều tra đàng hoàng! Nhưng mà, chuyện này, vẫn mong tổng giám đốc Mộ ngàn vạn lần đừng để trong lòng! Nhân vật lớn như anh, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền*, không thể vì chuyện nhỏ này, mà so đo với tôi?! Sớm biết là anh, cho tôi một ngàn lá gan, cũng không dám làm khó anh?"
*Tục ngữ có câu: “Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền, đại đỗ năng dung thiên hạ nan dung chi sự.” Nghĩa là: bụng ông Tể tướng có thể chống được thuyền, cái bụng lớn có thể dung chứa được những điều mà thiên hạ không thể dung chứa. Ý muốn nói, làm người phải có tấm lòng rộng lớn, biết khoan dung độ lượng.
...
Cửa văn phòng mở ra.
Cục trưởng vô cùng cảm ơn mà mời anh đi ra.
Mấy nhân viên cảnh sát đứng ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua cục trưởng đang cúi đầu khom lưng, dáng vẻ thấp kém, hết hồn.
Hóa ra, người đàn ông này có bối cảnh lớn như vậy, có thể để khiến cục trưởng hạ mình nịnh nọt như vậy.
Khó trách trên người anh có khí thế sắc bén bức người, xem ra, là nhân vật không đơn giản!
Lúc này, bọn họ lại không có mắt, đã đắc tội người không nên đắc tội.
Cục trưởng thấy bọn họ, hung hăng trừng mắt họ một cái, quay đầu, lại là lộ ra dáng vẻ nịnh nọt, xoa xoa tay, thật cẩn thận dò hỏi, "Tổng giám đốc Mộ,
anh có muốn ngồi chơi một lát không?!"
"Không được, tôi còn có việc."
"Ai nha, đúng vậy đúng vậy! Tổng giám đốc Mộ bận rộn, trong lúc gấp gáp, còn bắt anh vướng vào những chuyện phiền lòng thế này, đúng là thật có lỗi! Như vậy, để tôi tiễn anh!"
"Miễn đi!"
Mộ Nhã Triết thấy ông ta là phiền lòng, xoay người gọi Mẫn Vũ và Tần Chu, rời khỏi cục cảnh sát.
Cuối cùng đã tiễn một pho tượng Phật lớn đi, cục trưởng cầm khăn tay, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, xoay người, lại là khôi phục dáng vẻ uy nghiêm bình thường.
"Ai cho các người lá gan, dám thẩm vấn ông chủ này!?"
Một tiếng quát chói tai, chấn động cả căn phòng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau một cái, chột dạ cúi đầu.
"Ai phụ trách vụ án này?! Đứng ra cho tôi."
"Tôi, tôi..."
Một nhân viên cảnh sát mới tới ngoan ngoãn đứng ra.
"Anh có biết, người anh đắc tội là ai không!? Trước khi thẩm vấn không hỏi rõ lai lịch của anh ta sao?"
"Tôi, tôi cũng là làm việc theo lệnh."
"Lệnh của ai?!"
"Cảnh trưởng Ngô..."
Lão cục trưởng híp híp mắt, "Anh ta đâu?"
"Chân bị thương, đã đưa đi bệnh viện."
"Khi về thì bảo anh ta tới gặp tôi! Tôi có việc muốn hỏi anh ta."
"Đã rõ."
...
Trên xe.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lạnh lẽo đến cực điểm, ra lệnh cho Mẫn Vũ: "Lập tức phái người đến nhà họ Tống, giám sát chặt Tống Ân Nhã. Sau khi về thủ đô, điều tra sự thật của chuyện này cho tôi."
"Vâng, tôi hiểu."
Mẫn Vũ nhìn mặt gửi lời hỏi, "Ông chủ, chẳng lẽ, anh hoài nghi là..."
"Trừ nhà họ Tống, toàn bộ thủ đô, cũng không có ai, có bản lĩnh lớn như vậy. Mặc dù có, cũng không có động cơ để làm."
Ngẫm nghĩ kĩ càng.
Tống Ân Nhã bày ra một mưu kế hiểm ác.