Bất giác, tiệc tối đã qua nửa tuần rượu.
Truyền thông đã thu thập tin tức xong, phóng viên đều quay về hết, suốt đêm chỉnh sửa gấp gáp cho tin đầu đề ngày mai.
Giây phút này, toàn bộ hội trường lập tức bớt đi sự ngụy trang đàng hoàng, như gỡ mặt nạ xuống, bộc lộ vẻ xa hoa trụy lạc.
Dường như thời khắc này, tiệc rượu thực sự mới mở màn, chính thức bước vào chủ đề chính.
Lần tiệc rượu này có không ít lão già quyền thế tham gia, nương theo hơi rượu, bắt đầu sôi nổi tìm kiếm con mồi.
Lúc này, không ít nữ nghệ sĩ tửu lượng không cao đã là hơi say. Không cần phải nói nhiều, chỉ cần nhìn trúng ai, trực tiếp mang người đó đi.
Có rất nhiều người mới không lõi đời, uống vài ly rượu được chuẩn bị từ trước, say đến bất tỉnh nhân sự.
Dương Mị cũng uống khá nhiều, dán sát vào Lý Cửu Hiền, mặt dán mặt. Không có truyền thông ở đây, cô ta gan to thêm nhiều, thân mật ôm choàng vai Lý Cửu Hiền, chụm đầu ghé tai.
Hàn Ngữ Yên liếc mắt nhìn một cái, lén lút dùng di động chụp vài tấm ảnh.
Chuyện của Dương Mị và Lý Cửu Hiền, bị đồn là vì diễn mà sinh tình, nhưng hai người đều phủ nhận quan hệ, bảo là truyền thông lăng xê.
Nhưng trên thực tế, trong giới này, quan hệ nam nữ không đơn giản như vậy.
Nhập diễn quá sâu, từ diễn thành thật cũng không ít. Có điều nếu Dương Mị thừa nhận tình cảm, sẽ là một cú giáng không nhỏ với sự nghiệp của cô ta.
Cô ta không ngốc, chẳng qua là lợi dụng ưu thế hiện giờ của Lý Cửu Hiền để lăng xê bản thân thôi.
Ở một ghế khách quý hẻo lánh, Vân Thi Thi dựa trên sô pha, toàn bộ tầm nhìn rối loạn.
Đêm nay cô không uống quá nhiều rượu, nhưng tửu lượng của cô vô cùng thấp, nhấp một ngụm, cả khuôn mặt đã đỏ ửng, uống thêm một ly, trước mắt đã trời đất quay cuồng.
Từ khi xuống sàn nhảy, Lâm Phượng Thiên dẫn mấy nhà đầu tư đi tới chỗ cô, khiến cô phải kính một chén rượu, Vân Thi Thi không dám từ chối, nhân cách của Lâm Phượng Thiên, cô
rất tin tưởng, bởi vậy uống trọn một ly rượu vang, đã ngã trái ngã phải.
Lâm Phượng Thiên thấy vậy, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Anh ta còn tưởng rằng Vân Thi Thi có thể uống được chút rượu, không ngờ chỉ một ly đã say như thế.
Anh ta nhanh chóng gọi người đến giúp đỡ, gọi Tần Chu tới.
Tần Chu đang chắn rượu cho Cố Tinh Trạch, đến ly nào tiếp ly đấy, khí thế ngất trời, Lâm Phượng Thiên chạy tới bảo anh ta Vân Thi Thi say, anh ta xem thường nhìn qua.
“Không phải chứ! Tửu lượng của cô ấy kém đến thế ư?”
Vẻ mặt anh ta suy sụp, anh ta quả là người đại diện mệnh khổ, một Cố Tinh Trạch tửu lượng thấp còn chưa tính, còn phải giúp đỡ Vân Thi Thi thu thập tàn cục.
Thở dài một hơi, đâu còn cách nào khác.
Tần Chu rất quý mến Vân Thi Thi, vì thế đi theo, quả nhiên, người đã say mèm.
“Trước tiên đưa cô ấy về đi!” Lâm Phượng Thiên ở một bên không giúp được gì, đành nói.
“Được, vậy đạo diễn Lâm, mong anh giúp tôi mấy việc còn lại.”
Lâm Phượng Thiên bày vẻ ghét bỏ phất phất tay với anh ta.
Tần Chu ôm Vân Thi Thi ra khỏi khách sạn, một lễ tân nam lập tức bước đến, nhiệt tình nói: “Thưa anh, anh có cần tôi sắp xếp xe chuyên dụng cho anh không?”
“Được! Mau sắp xếp một chiếc, đưa cô gái này về nhà!” Tần Chu gật đầu nói, không hề nghĩ nhiều.
Lễ tân kia lập tức lấy bộ đàm ra, làm bộ đang sắp xếp cho anh ta.
Xe tới rất nhanh, là một chiếc Santana màu đen, Tần Chu đang muốn đỡ Vân Thi Thi lên xe, lại bị lễ tân ngăn lại.