Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Bị Tát Vào Mặt


trước sau

Vai diễn này của cô thật sự rất khó ưa, một khi bộ phim được công chiếu, người xem nhất định sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không để cô mau chết một chút.

Đến lúc công chiếu, chắc chắn Weibo của cô sẽ phải hứng chịu làn sóng công kích.

Chẳng những cô hãm hại nhân vật nữ chính, còn cướp đoạt nam chính, bụng dạ tâm kế xấu xa, nói tóm lại là một nữ phụ cực kỳ độc ác

Lúc đầu cô đọc kịch bản, đã vô cùng bất bình, nhưng phần nhiều là hưng phấn, có thể khiêu chiến một vai diễn khó khăn như vậy, đúng là rất phấn chấn.

Đương nhiên, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần để bị người xem tẩy chay.

Mộc Tịch hừ lạnh, nói nhỏ với Vân Thi Thi: "Thật là không công bằng! Nhân vật ác độc như vậy, rõ ràng để cho Lâm Chi diễn là phù hợp nhất, rất thích hợp với bản chất chân thật của cô ta! Thi Thi, sao lúc đầu cô không nhận vai nữ chính? Rõ ràng anh Tần đã thu xếp sẵn mọi việc cho cô rồi mà, ngay cả đạo diễn Cố cũng chọn cô."

Lâm Chi đứng một bên nói: "Tôi nghĩ là, chắc cô ta cũng biết rõ, vai nữ chính bản thân cô ta không thể nào kham nổi, danh tiếng cũng không đủ, khẳng định không thể đẩy mạnh tỉ suất người xem được."

Hiện tại đang có mặt ở đây chỉ có mấy diễn viên, đạo diễn Cố và mấy nhà tài trợ còn chưa tới, vì vậy, Lâm Chi nói chuyện cũng không khách khí.

Cô ta rất khó chịu về Vân Thi Thi, nhưng không thể làm gì được cô.

Cho nên chỉ có thể nói mấy lời châm chọc cô.

Mộc Tịch nghe vậy, nhất thời tức giận, cô nàng Lâm Chi này, rõ ràng là thừa dịp không có đạo diễn Cố ở đây, cố ý khiêu khích mà!

Cô ấy vừa định nói chuyện, Vân Thi Thi đã kéo cô ấy lại, sau đó quay qua liếc Lâm Chi một cái, ưu nhã cười, chậm rãi nói: "Không còn cách nào khác! Ai bảo tôi quá tốt bụng kia chứ? Vai diễn có yêu cầu cao như vậy, nếu như nhường cho cô, cô khẳng định sẽ diễn không tốt. Tôi nhường vai nữ chính cho cô, là bởi vì chiếu cố cô, Lâm Chi, cô cũng phải nên cám ơn tôi đi."

Nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nhưng lại vô cùng châm chọc.

Mấy diễn viên đang ngồi bên cạnh "phụt" một tiếng, che miệng cười trộm.

Lâm Chi tức không chịu được, oán hận liếc cô một cái, mạnh miệng nói: "Ai
nói tôi diễn không tốt? Kỹ thuật diễn của tôi chẳng lẽ có kém hơn cô sao? Ha ha! Vân Thi Thi, cô đừng quá tự cao! Mấy lời này mà bị đồn ra ngoài, người ta sẽ chê cười đó có biết không! Cô lấy đâu ra tự tin mà đứng trước mặt tôi nói mình diễn xuất giỏi hơn tôi vậy chứ."

Hoa Cẩm không nhịn được nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Vân Thi Thi nghe xong, lại nói thêm một câu độc miệng: "Nhưng tôi cảm thấy, là một ảnh hậu, tôi sẽ không có mặt mũi đâu mà so sánh mình với diễn viên khác như vậy."

"..."

Nhất thời Lâm Chi cảm thấy như bị tát vào mặt, gương mặt tái mét.

Câu nói này của Vân Thi Thi không hề có chút cố kỵ nào, nhục nhã cô ta đến không còn cái gì, nói thẳng ngay trước mặt mọi người, không chừa lại một chút mặt mũi!

Mọi người sôi nổi che mặt cười trộm, trường hợp này, thật sự là quá hả dạ.

Các cô không dám tranh cãi với Lâm Chi, bởi vậy ở đoàn làm phim, có không ít người phải âm thầm chịu đựng cô ta, không dám nói cái gì trước mặt cô ta hết.

Mấy lời này của Vân Thi Thi làm các cô thật là sảng khoái!

Lâm Chi nhìn quanh bốn phía, thấy mấy diễn viên bất kể là chính hay phụ, đều đang âm thầm cười nhạo mình, ánh mắt kia, khỏi phải nói có bao nhiêu khinh miệt, làm cho cô ta cảm thấy như ngồi lên hầm chông, mặt mũi không còn sót lại cái gì!

Trước giờ cũng không có phát hiện, thì ra miệng lưỡi Vân Thi Thi lại sắc bén đến như vậy!

Cố tình nhằm vào chỗ xương sườn mềm của cô ta mà hung hăng đạp mạnh.

Lúc này cô ta tức giận đến nỗi muốn ngay lập tức rời khỏi đây, nhưng nghĩ lại, mấy nhà tài trợ còn chưa tới, nếu bây giờ cô ta bỏ về, khó tránh khỏi sẽ làm bọn họ tức giận, đắc tội đạo diễn Cố, chỉ sợ sẽ bị người ta gây khó dễ.

_______________

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện