Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh quen thuộc đem ảnh chụp lưu làm hình nền trong di động, thay thế ảnh cô chụp cùng với hai thằng nhóc.
Người này!
“Không được đổi wallpaper. Không…”
Cung Kiệt uy hiếp đuôi mắt nhếch lên, “Em sẽ đau lòng.”
Khóe môi Vân Thi Thi giật giật, lập tức cười nói, “Tiểu Kiệt, phạm tội đáng yêu nha.”
Cung Kiệt, “…”
Ông chủ bưng Ma Lạt Thang lên rất nhanh.
Cung Kiệt cúi đầu nhịn, da đầu run lên.
Chỉ thấy trong bát không lớn không nhỏ có rong biển, có thịt xông khói, làm anh hít khí lạnh là Vân Thi Thi giúp anh đổ rất nhiều ớt, xa xa nhìn lại đỏ một mảnh, giống như rất cay.
Cung Kiệt ý vị thâm trường ngửa mặt lên, liếc cô một cái, Vân Thi Thi cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh, chột dạ quay mặt đi.
Đừng nói anh không ăn cay, cho dù người quen ăn cay chỉ sợ cũng không chịu nổi trình độ này.
Ông chủ thấy biểu tình của Cung Kiệt, không hiểu trong đó, chỉ khen: “Soái ca, anh ăn cay giỏi thật, tôi mở tiệm lâu như vậy, chưa thấy qua ai có thể ăn cay như vậy.”
Cung Kiệt, “…”
Vân Thi Thi nghịch ngợm nói, “Chị không biết đồ ăn chị chọn em có thích hay không? Em đã nói rồi nha, chị chọn, em nhất định ăn hết.”
Ông chủ nghe vậy, lại có chút kinh ngạc, “Hai người là chị em sao?”
“Ừm! Nhìn không ra sao?”
Ông chủ đánh giá hai người vài lần, mới cười nói, “Giống! Liếc nhìn thấy cô đối với em trai cô dịu dàng như vậy, tôi còn tưởng rằng hai người là vợ chồng cơ!”
“Ông chủ, ông hiểu lầm rồi, đó là em trai tôi.”
“Em trai cô có thể ăn cay, cay nhiều như vậy, tôi ngửi đều đã xông vào mũi rồi!”
Ông chủ vẫn bội phục sát đất như cũ.
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn Cung Kiệt một cái, nhíu mày, “Tiểu Kiệt, thử xem xem?”
Ma - - Lạt - - Thang - -
Anh làm sai cái gì mà cô lại đối xử với anh như vậy.
“Tiểu Kiệt…”
Vân Thi Thi chu miệng lên, làm nũng với anh.
Cung Kiệt lập tức cầm đũa lên, gẩy
gẩy đồ ăn trong bát, vì thế kẹp lấy thịt xông khói, mới nếm một miếng, hốc mắt đã đỏ cả lên.
Cay!
Thật sự cay!
Vẻ mặt Cung Kiệt căng thẳng, cố gắng chịu đựng, sắc mặt xanh mét, đôi má đỏ bừng lên, hốc mắt dần dần có chút ẩm ướt.
Rốt cuộc anh không kiên trì nổi nữa, anh đưa tay che mặt, khí tràng bị rút toàn bộ.
Cung Kiệt bất khả tư nghị rút khăn tay, có chút chật vật lau đôi môi nóng bỏng, cay làm biểu tình anh vô cảm, hốc mắt vậy mà nổi lên đám sương, dáng vẻ này thấy thế nào cũng cực kỳ ấm ức!
Giống như bị người ta bắt nạt.
Vân Thi Thi phút chốc vui vẻ, ánh mắt trong sáng nhìn anh, đột nhiên cảm thấy Tiểu Kiệt như vậy kỳ thật rất đáng yêu!
Từ nhỏ cô đã thích đùa anh.
Thích nhìn biểu tình vô tội lại chọc người ta yêu mến của anh.
Ông chủ cũng biến thành dở khóc dở cười, bật cười nói: “Soái ca, không ăn cay được sao? Tôi đã nói rồi mà! Không ai có thể ăn cay như vậy!”
“Ai nói? Để tôi tới khiêu chiến một phen.”
Vân Thi Thi cầm chiếc đũa lên, gắp một miếng cho vào trong miệng, ăn thật ngon lành.
Cung Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn cô tự nhiên nuốt một miếng, trong bát của cô cay hơn anh nhiều, chỉ hơn chứ không kém.
Nhìn cô nuốt một miếng như vậy, da đầu đều đã căng lên rồi.
Ông chủ cũng cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.
Vân Thi Thi nuốt vào, một trận sảng khoái, nhíu mày, “Hương vị cực kỳ ngon!”
Cung Kiệt, “…”
Ông chủ, “…”
Đây là cái gì?
Đây là quái vật nhân gian.