Mái tóc màu bạc, áo lông màu đen, đôi lông mày thâm thúy, đôi mắt như ngôi sao trong đêm, khóe môi hơi nhếch lên, giống như là tự phụ, lại càng giống tình thế bắt buộc!
“Mau nhìn mau nhìn! Bên kia có một người đàn ông tóc màu bạc, trời ạ, đẹp trai quá! Tôi cảm thấy người đàn ông này cầm quả bóng màu xanh lên bằng một tay đẹp trai nhất rồi!”
“Có phải anh ấy làm việc trong đội bóng rổ không? Ném bóng đúng là lợi hại, mỗi một quả đều rất chuẩn.”
“Hơn nữa… Tư thế ném bóng rổ của anh ấy rất đẹp trai đó!”
“Tôi thấy ông chủ chắc là choáng váng muốn khóc trong nhà vệ sinh rồi.”
“…”
“Ting ting!”
Một quả bóng màu xanh đảo quanh một vòng quanh rổ, lọt vào, Cung Kiệt mỉm cười xoay người, tiếng vỗ tay vang lên.
Vân Thi Thi đã nhìn đến ngây người rồi.
“Tiểu Kiệt, sao em ném bóng rổ lợi hại như vậy…? Trước đây thường xuyên chơi đùa sao.”
Cung Kiệt lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên em chơi.”
“…”
Vân Thi Thi càng lúc càng cảm thấy anh là người phi thường.
Máy ném bóng rổ độ khó cực kỳ cao vậy mà anh ném vào được.
Trong lòng Cung Kiệt oán thầm, độ khó này thì tính là cái gì.
Thị lực của anh rất tốt, hơn nữa nhắm chính xác, cơ bản không có độ khó.
Trở lại nhà họ Cung, tiếp nhận một loạt huấn luyện, bắn súng với bia di động nhanh, cấp bậc máy ném bóng rổ như vậy, thật sự là trò trẻ con.
Thực ra anh không thích bóng rổ, trái lại cảm thấy có hứng thú với bắn cung hơn.
Ông chủ thấy anh dễ dàng ném mười quả bóng, cả kinh tròng mắt đều sắp rớt ra.
Vân Thi Thi hưng phấn đi tới trước quầy thưởng, nói với ông chủ, “Ông chủ, ném vào mười quả bóng đó…! Có phải có phần thưởng không.”
“… Có, có…”
Ông chủ lau mồ hôi lạnh, chỉ chỉ đám gấu bông, “Chọn một con cô thích đi!”
“Ừm…”
Vân Thi Thi chọn tới chọn lui, chọn trúng một con gấu mèo lớn, “Cái này!”
“Cái này sao? Không được. Cô chỉ có thể chọn trong số mấy cái đó thôi…!”
Ông chủ chỉ mấy con gấu nhỏ hơn con gấu mèo lớn đó nói.
“Hả? Vì sao?”
Vân Thi Thi không khỏi có chút thất vọng.
“Phần thưởng mỗi trò chơi đều khác nhau. Con gấu mèo lớn này, phải
bắn trúng 24 quả bóng bay mới được nhận.”
Vân Thi Thi có chút mất mát, vì thế không tình nguyện chọn con thỏ tai dài.
Haizz, coi như là có thu hoạch rồi.
Cung Kiệt thấy vẻ mặt cô cô đơn, lập tức nhìn thoáng qua con gấu mèo lớn được đặt ở vị trí bắt mắt, hỏi: “Con gấu mèo lớn này muốn nhận được thì làm thế nào?”
“A!”
Ông chủ chỉ bia bắn, bên trên có chi chít quả bóng, sau đó chỉ chỉ một cái súng hơi, “Bắn trúng 24 quả, có thể nhận được. Soái ca, anh muốn khiêu chiến sao?”
Ông chủ kiêu ngạo nói như vậy.
Con gấu mèo lớn này là giải thưởng lớn nhất, là con gấu bông cửa hàng mua, dài hơn một thước, niêm giá hơn ba trăm.
Mở tiệm lâu như vậy, không có người nào vượt qua giải thưởng hạng nhất.
Dù sao giải thưởng hạng nhất yêu cầu phải bắn trúng 24 quả bóng bay mới được, nhưng 1 lần chơi chỉ được bắn 25 lần.
Hơn nữa súng hơi có tính chất đặc biệt, rất ít người có thể không trượt phát nào, bắn trúng 24 quả bóng.
Cung Kiệt đi đến trước khu bắn súng, cầm súng hơi lên, nghĩ một phen, lập tức nói, “Thêm đạn cho tôi.”
“Được! Chơi một lần mười đồng.”
Cung Kiệt nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn bỏ tiền.
24 phát, thật sự là điều kiện hà khắc!
Trên cơ bản, có thể bắn trúng 20 phát, đã xem như là giỏi lắm rồi.
Vân Thi Thi căn bản không ôm bất luận hi vọng gì, chỉ là nếu anh cảm thấy hứng thú, thì để anh chơi đi.
Tiểu Kiệt chưa từng chơi trò chơi này, để cho anh trải nghiệm một phen.
Ông chủ lập tức thêm đạn cho súng hơi, đưa súng cho anh.