Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cảnh Đẹp Ở Tâm


trước sau

Mộ Khuynh Thành trong trí nhớ, có một mái tóc dài xinh đẹp, lúc rảnh rỗi, cô sẽ dùng dây lụa nhẹ nhàng buộc mái tóc lên, rồi cầm dụng cụ, ra chăm sóc vườn hoa.

Bình thường, cô yêu thích nhất chính là nghiên cứu kỹ thuật trồng hoa, sau khi rời khỏi nhà họ Mộ, cô bằng vào tay nghề của mình, làm việc nuôi cậu và chị gái tại khu vườn này.

Ở trong nghề cũng có danh tiếng không nhỏ.

Cung Kiệt ngắm nhìn những bông hoa này, trong lòng lại càng thêm thương cảm.

Đáng sợ nhất, vẫn là ký ức.

Ký ức càng tươi đẹp, khi mất đi lại càng khiến người ta đau thấu tim gan.

Những hình ảnh thuở nhỏ ùa về, Cung Kiệt lấy lại tinh thần, lại phát hiện chẳng biết từ khi nào, khóe mắt của anh đã rơi xuống một giọt nước mắt.

Anh khóc?

Vài chục năm rồi, anh chưa từng khóc, dù chỉ là một lần!

Anh vốn cho rằng trái tim mình đã sớm bị nhuộm đen rồi.

Thật sự không ngờ tới, trong lòng anh vẫn còn điểm yếu đuối như thế.

Vân Thi Thi thương xót mà nhìn anh, mơ hồ nhìn thấy vẻ ướt trong khóe mắt anh, liền nhẹ nhàng lau đi cho anh.

"Tiểu Kiệt..."

Cung Kiệt cong môi, mỉm cười: "Cảnh đẹp tại tâm!"

Vân Thi Thi giật mình, trong lòng liền cảm thấy thổn thức!

"Đúng vật, cũng chỉ có như thế, con người ta mới biết quý trọng những thứ mình đang có!"

....

"Mệt quá!"

Tiểu Dịch Thần đẩy cửa ra, thở hổn hển, khệ lệ để nguyên liệu nấu ăn ở trên giá.

Hữu Hữu cũng trở về, đẩy cửa ra, đã thấy Cung Kiệt đang ngồi trước bàn, trên tay vẫn đang cầm chiến lợi phẩm hôm nay cậu thắng được.

Đó cũng chính là chiến lợi phẩm cậu vừa nghiên cứu.

Hữu Hữu liếc mắt một cái, liền thấy Cung Kiệt không biết trúng cái gió gì, vậy mà dám tháo món đồ đó ra tứ tung, tò mò nghiên cứu.

"Cậu là trẻ con hiếu kỳ sao?"

Cậu lành lạnh nói.

Vân Thi Thi từ trong bếp nhìn ra, cười híp mắt nói: "Hữu Hữu trở về rồi sao?"

"Ừm, con vừa về!"

"Mẹ
vừa mới cắm được nồi cơm!"

Vân Thi Thi xum xoe nói.

Hữu Hữu phất tay một cái, rất có khí thế: "Lui ra đi, còn lại cứ để cho con lo."

"Được!"

Sau đó Hữu Hữu đem toàn bộ nguyên liệu vào phòng bếp, nhặt rau, rửa rau, băm, thái... sau nửa giờ làm việc, Cung Kiệt liền nghe mấy tiếng băm chặt trong phòng bếp truyền tới, không khỏi khiến anh chú ý.

Anh đi tới cửa bếp nhìn vào, đã thấy Hữu Hữu một tay cầm dao, một tay cầm cà rốt, thái thành từng miếng nhỏ.

"..."

Anh hoàn toàn bị đứng người, bánh bao nhỏ tay nghề quả thực quá mức chấn động, miệng há hốc thành hình chữ O.

Hữu Hữu lợi hại.

Không nghĩ tới, tay nghề của cậu hoàn toàn không phải do Vân Thi Thi tâng bốc.

Chỉ với cảnh cậu nấu ăn này, cũng khiến người ta no rồi.

Đường dao rất nhanh, từng lát cà rốt được thái ra có kích thước mười miếng như mười...

Vì Hữu Hữu còn nhỏ, nên chưa có nhiều sức lực, không thể hai tay cùng làm hai món, thoạt nhìn có chút cồng kềnh.

...

Mộ Nhã Triết khi về nhà, Hữu Hữu cũng vừa đem bát canh nóng cuối cùng lên bàn, anh vừa mới đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Cung Kiệt ngồi trước bàn ăn, nhàn nhã nhìn anh.

"Anh rể đã về rồi!"

Sắc mặt Mộ Nhã Triết liền lập tức lạnh xuống.

Người này tại sao lại ở đây?

Mộ Nhã Triết cảnh giác hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện