Cung Kiệt vừa ăn, ánh mắt vừa quét cả bàn ăn, bỗng nhiên, ánh mắt bị nồi thịt kho tàu thu hút.
Vân Thi Thi thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm bát thịt kho tàu, liền gắp một miếng, đưa tới trước miệng anh.
Cung Kiệt há miệng, rất thỏa mãn thưởng thức.
Có món ăn ngon, có Vân Thi Thi ở bên, cả người anh tựa như được lên tiên vậy.
Anh vui vẻ, nhưng hai cậu nhóc lại ngược lại có chút buồn bực, nhất là Mộ Nhã Triết, lúc này, anh cũng giống như một đứa bé bình thường, tựa như giận dỗi đặt đôi đũa lên bàn, có chút không vui nhìn Vân Thi Thi.
Cô gái này, không cảm thấy mình bên nặng bên nhẹ sao?
Còn người đàn ông này nữa, có tay có chân, lại lớn như vậy rồi, tại sao còn làm vẻ như vậy?
Thật giống như một đứa bé ba tuổi vậy.
Rõ ràng cô là người phụ nữ của anh, nhưng lại có cảm giác như cô và Cung Kiệt là một đôi, còn anh là con trai của hai người vậy.
Một bên, Hữu Hữu cũng là thầm oán hận, cậu lớn đến bây giờ, Vân Thi Thi cũng rất ít khi phải đút cho cậu như vậy.
Nhất là cậu, trưởng thành rất sớm, lúc ba tuổi đã biết tự ăn cơm, không cần người khác dỗ, càng không cần ai đút cho ăn như vậy.
Còn tên Cung Kiệt kia vẫn ngồi đó cười đến là vui vẻ, chỉ cái này, chỉ cái kia, Vân Thi Thi vẫn nhẹ nhàng đút cho anh ăn, từng động tác thân mật khiến ba người còn lại đen mặt.
Nhất là Tiểu Dịch Thần, tức giận quá rồi!
Mẹ chưa từng đút cho cậu ăn lần nào đâu.
Bây giờ, cậu lại phải trơ mắt nhìn Cung Kiệt ngồi hưởng thụ đại ngộ "cao cấp" đó, khó tránh khỏi khó chịu.
Cậu liếc mắt với Hữu Hữu, bỗng nhiên để đũa xuống, hai bánh bao nhỏ đi tới bên người Vân Thi Thi, mỗi người một bên, nhẹ nhàng kéo tay cô.
Vân Thi Thi quay đầu, có chút nghi hoặc, đã thấy hai cậu nhóc kẹp mình ở giữa, đồng thời hướng
khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phát ra thanh âm tham lam.
"A--"
Hữu Hữu mở miệng, một đôi mắt mong đợi nhìn cô, giống như đợi cô đút đò ăn cho vậy, há miệng, cực kỳ đáng yêu.
Tiểu Dịch Thần cũng há miệng, "A!" Âm thanh mềm nhũn, non nớt, lại có chút nũng nịu, như đang chờ đợi sự "sủng ái" của cô.
Vân Thi Thi không khỏi có chút dở khóc dở cười.
"Hai đứa làm gì vậy?"
"Con cũng muốn!"
Tiểu Dịch Thần vẫn làm nũng như cũ, một đôi mắt to mọng nước nhìn cô, cô hoàn toàn cạn lời rồi, không nhịn được cười, trách yêu: "Mau trở lại chỗ của mình đi!"
"Mẹ bất công!"
Hữu Hữu oan ức lên án, giống như cô vừa phạm phải tội ác tày trời vậy.
"Mẹ đút cho cậu ăn, vậy mà không chút cho con! Bất công!"
Mộ Dịch Thần liền gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy! Chúng con là con đẻ của mẹ đó! Mẹ thật bất công, thiên vị...!"
Cả hai đã bắt đầu lên án.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ, những cũng không còn biện pháp nào cả, không có cách nào khác, đành gắp một miếng thịt, nhét vào mồm bọn chúng.
Hai bánh bao nhỏ miệng căng phồng nhai lấy, híp mắt cười trộm, nhưng mà sau khi đạt được mục đích, lại không hề có ý định rời đi, giống như ỷ lại vào cô.
Hai bánh bao nhỏ sau khi nuốt xong miếng thịt, liền lần nữa há miệng, nhìn cô: "A---"
Rõ ràng muốn ỷ lại vào cô rồi.
Đây là đang đòi được cưng chiều sao?
Hữu Hữu cũng ăn xong, ôm lấy cánh tay cô làm nũng nói: "Mẹ, con muốn nữa! A---"