Âm thanh ma mị của Mộ Nhã Triết vẫn vang bên tai.
“Gọi tên tôi! Tôi thích nghe giọng của em.”
Đừng...
Cô thở gấp, khóc lóc, hoặc cố chấp không để anh như ý. Mà ở phương diện này, hình như người đàn ông có bản lĩnh khiến cô phải mở miệng, cuối cùng không nhịn được, Vân Thi Thi tủi nhục thất thanh khóc...
“Mộ Nhã Triết...!”
“Biết tôi không?”
“Biết... Tôi biết anh!”
“Tôi tên gì?”
“Mộ Nhã Triết... Mộ Nhã Triết...” Cô đau đến khẽ nói một tiếng, như tan vỡ.
Trong cơn động tình, người đàn ông cúi đầu hút lấy hơi thở của cô.
Ngọt, thật ngọt!
Hương thơm tràn đầy giữa răng môi, anh không khỏi như mê muội, khiến nụ hôn này sâu hơn, tham lam hấp thụ mê hoặc trong miệng cô.
Có lẽ là say rượu, rơi vào vong tình, cô không hề khước từ nữa, trái lại khi đầu lưỡi lôi kéo, yếu ớt đáp lại.
Chiếc lưỡi mềm mại liếm môi anh, mút lấy lưỡi anh.
Cái miệng nhỏ nhắn run rẩy ngậm môi anh, khẽ khàng liếm mút, Mộ Nhã Triết không khỏi sinh ra ảo giác như đang ôm một cô mèo động lòng người, cô méo đó đang liếm môi anh để lấy lòng anh!
So với cuồng dã, động tác như vậy càng trêu đùa lòng người! Màu mắt anh tối lại, nếu không phải vẫn hơi kiêng kị, dù ở trên xe anh cũng sẽ không nhịn được và ăn tươi nuốt sống cô.
Sự yếu đuối của cô làm động tác của anh dần dần chậm lại.
...
Xong chuyện, cô như một cô mèo con yên tĩnh rúc trong ngực anh, mệt mỏi rã rời ngủ mất.
Ở trên xe muốn cô, cảm thấy thỏa mãn không thôi.
Nhưng đứa trẻ lần đầu được nếm trái cấm, liền trầm mê trong tư vị ấy.
Xe chạy đến một đoạn đường vắng vẻ, khung cảnh vô cùng tinh tế xa hoa của khu biệt thự lại hiện lên.
Lúc xe dừng lại, thiên hạ trong ngực vẫn chưa tỉnh lại, hoặc là thấy quá thẹn thùng, dứt khoát nhắm hai mắt không muốn động đậy.
Người hầu mở cửa xe, đứng sang một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Mộ Nhã Triết ôm cô xuống xe, đi qua cổng vòm lộng lẫy của biệt thực.
Nơi này là khu biệt thực vừa mới
khánh thành không lâu, khu biệt thự này từ mười lăm năm trước đã bắt đầu quy hoạch.
Khi đó, thân thể của mẹ Mộ Nhã Triết không khỏe, Mộ Thịnh vì để bà bồi dưỡng sức khỏe liền không tiếc vung một số tiền lớn, mua một miếng đất lớn ở vùng ngoại thành có phong cảnh tuyệt đẹp, dự định sửa thành một khu vườn cây, để đưa bà đi nghỉ dưỡng.
Mẹ Mộ Nhã Triết - Giang Ý San, rất được ông cụ nhà họ Mộ yêu thương, khu biệt thự phong cảnh hữu tình này tuy xa trung tâm thành phố, nhưng do có phong cảnh tươi đẹp nên vẫn coi như là tấc đất tấc vàng.
Lúc đó, thậm chí Mộ Thịnh còn mời thầy phong thủy tới thăm dò, nơi đây là vùng đất phong thủy quý giá, là thánh địa để tĩnh dưỡng thân thể.
Thế nhưng, hồng nhan bạc mệnh, khu biệt thự đang xây dựng được một nửa thì mẹ của Mộ Nhã Triết liền qua đời.
Sự ra đi của bà tạo thành một cú giáng không nhỏ với Mộ Thịnh, công trình này cũng tạm thời gác lại, mãi đến khi Mộ Nhã Triết thành niên thì mới tiếp tục được xây dựng.
Một năm trước, khu biệt thự được khánh thành, nhưng vẫn chậm chạp chưa có tên gọi.
Nhưng dựa vào ưu thế phong cảnh đẹp, có tiếng là hòn ngọc sơn thủy đã hấp dẫn không ít sự coi trọng của giới giàu có, thâm chí trở thành khu biệt thự đắt giá nhất thủ đô, một ngôi nhà có giá trên trời, khiến bao người kinh sợ.
Ở trong đây, đặc biệt nhất là biệt thự phong cách Trung Quốc trên đỉnh núi, Mộ Thịnh cực kì yêu thích.