Mộ Lâm Phong làm như tức giận lắm, cô nghe xong, có chút tức tối, không chút lưu tình nói: "Đối với trưởng bối, tôi từ trước tới nay luôn chú trọng cấp bậc, tự nhận mình không phải danh gia khuê tú, những cái lễ nghĩa này, cũng hiểu được vài phần. Nhưng, cái gọi là kính trọng trưởng bối, vấn đề ở chỗ, làm trưởng bối già mà không kính, cậy già lên mặt, trưởng bối như vậy, làm sao có thể khiến cho người ta tôn kính cho được? Người kính ta, ta kính người, đạo lý cơ bản như thế, chắc ông cũng nên hiểu chứ?"
Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, chỉ nghe được tiếng thờ đều của đối phương, nhưng đột nhiên, cô nghe thấy tiếng cười, ông ta giận quá thành cười.
"Bản lĩnh khác không có, há miệng ra cũng hung dữ như vậy! Chỉ là lúc này tôi không rảnh, không có thời gain để nói chuyện phiếm, giảng đạo lý với cô! Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng, mời cô tới nhà họ Mộ, coi như nể mặt Nhã Triết, tôi mới khách khí với cô như vậy. Nếu như cô còn càn quấy, đừng trách tôi không khách khí!"
"Bác trai, lời nói này của bác hình như sai rồi, người càn quấy là bác mới đúng..."
Mộ Lâm Phong căn bản là không có kiên trì nghe cô nói, lạnh lùng cắt đứt lời cô, không khách khí nói: "Bớt nói nhảm! Bây giờ, cô lập tức tới đây, địa chỉ tôi sẽ nhắn tới bây giờ, hy vọng nửa tiếng sau tôi sẽ nhìn thấy cô!"
"Tôi sẽ không đi! Dù có đi, cũng sẽ đợi anh ấy trở về rồi mới đi."
Vân Thi Thi thái độ rất cứng rắn, quyết không chịu nhường nhịn.
Mộ Nhã Triết quả thực là cũng thừa kế được một chút phong cách của Mộ Lâm Phong.
Mạnh mẽ của cô, tự nhiên rất nhiều lần chọc anh không vui.
"Cô Vân, mồm mép không nên dữ dội như vậy! Chúng tôi cũng không phải mãnh thú ăn thịt
người, vậy nên cũng sẽ không dùng cách này để làm gì cô. Cô yên tâm, hẹn cô tới đây là để nói chuyện, chứ không phải để hạ mấy thủ đoạn hạ lưu. Còn Nhã Triết, tôi đã gọi điện cho nó rồi, nó sẽ lập tức đi tới! Hy vọng cô đừng rượu mừng không uống, lại muốn uống rượu phạt."
Nói xong, Mộ Lâm Phong liền cúp điện thoại.
Vân Thi Thi cầm điện thoại di động, cô chợt phát hiện lão già Mộ Lâm Phong hầu như không hề nói chuyện đạo lý, vô cùng bá đạo.
Dựa vào cái gì mà bắt cô tới đó?
Chuyện quan trọng? Giữa cô và ông ta có chuyện gì quan trọng?
Cô tuyệt đối không thèm cái danh bà chủ nhà họ Mộ!
Nhưng cái nhà họ Mộ này, luôn đeo bám không bỏ, vướng víu không rõ khiến cô cảm thấy vô cùng phiền phức.
Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi liền nở nụ cười gằn, cũng tốt!
Thời gian lâu như vậy, cô vẫn chưa từng gặp qua mặt mũi đám người họ Mộ kìa, nếu hôm nay, Mộ Lâm Phong đã mời, cô lại sợ hãi không dám đi sao?
Phải đi!
Tiện đường, nói cho rõ ràng mọi chuyện.
Nói dễ nghe, khó nghe cũng phải nói ra hết, miễn để sau này hai bên phải đôi co.
Vân Thi Thi ôm dự định muốn ngả bài, đứng lên, nói với Hữu Hữu: "Hữu Hữu, mẹ có việc bận phải ra ngoài, còn và Tiểu Dịch Thần ở nhà ngoan đợi mẹ nhé!"
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"
"Đi xử lý chút chuyện. Cơm tối con cứ ăn trước, mẹ sẽ trở về sau."
"Con đi với mẹ..."
"Không cần, con ở nhà đi!"