Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Thương Lượng


trước sau

Nếu đến cũng đã đến rồi, tại sao không thừa cơ hội này, nói cho rõ ràng mọi chuyện?

Vân Thi Thi hít một hơi thật sâu, năm chặt bàn tay, chậm rãi tiến vào.

Thời điểm khi cô bước vào phòng khách chính, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn phần nào phí khí thế nơi này làm cho giật mình.

Chỉ thấy, tất cả ghế ngồi trong phòng đều đã đầy người, nghĩ cũng không cần nghĩ, những người này rốt cuộc có thân phận gì, chỉ là nhìn khí thế hào hùng tỏa ra trên người họ, đã biết lai lịch không nhỏ.

Nhất là hai người ngồi ở giữa, càng không giống với người tầm thường.

Một người trong đó có lẽ là Mộ Lâm Phong còn người bên cạnh, chắc là Mộ Thục Mẫn...

Hai người này, trí nhớ của cô không kém, đều có ấn tượng, nhất là Mộ Thục Mẫn, mấy hôm trước còn gặp cô, hai người đã kết oán không nhỏ.

Còn Mộ Lâm Phong.

Chắc là vị trong hôn lễ lần trước.

Vân Thi Thi vẫn còn mơ màng, tỉ mỉ nghĩ lại, liền lập tức nhớ ra, người đàn ông vừa rồi ở trong điên thoại kia, có phải là Mộ Lâm Phong này chứ?

Tuy giọng nói trong điện thoại rất khó nhận ra, cô cũng không phải là có ấn tượng gì nhiều lắm, nhưng vừa nhìn thấy mặt, liền nhớ ra.

Trên người đàn ông này, luôn toát ra một loại khí chất trầm ổn, điểm này cực kỳ giống Mộ Nhã Triết, có một loại khí thế uy nghiêm, hàng lông mày rậm, lạnh lùng, không biết phải trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu mới có thể có cái khí thế như vậy!

Ông ta vừa nhìn đã biết là xuất thân từ quân đội, vì vậy nên tới cái tuổi này, tinh thần vẫn mười phần như cũ.

Mộ Lâm Phong ngồi thẳng lưng, ánh mắt có chút sắc bén, giống như đôi mắt của chim ứng, vô cùng xuyên thấu.

Người giúp việc đưa tới một cái ghế, để bên cạnh cô, cho người
ta cảm giác, cái ghế này giống như không phải là để chiêu đãi khách, mà là đang xét sử tra khảo tội phạm thông thường.

Vân Thi Thi liếc nhìn cái ghế một cái, lại không vội ngồi xuống, nở nụ cười gằn, ngắm nhìn bốn phía.

Mặc dù là đứng trước tình huống như vậy, trên mặt cô căn bản là không có một tia sợ hãi nào, nhìn thằng vào mắt Mộ Lâm Phong, lạnh lùng chất vấn: "Đây chính là cách tiếp đãi khách của nhà họ Mộ đó sao? Thứ cho tôi nói thẳng, thật không có thành ý!"

Mộ Lâm Phong nghe vậy, cũng chỉ cười cười, người này tuổi còn trẻ, nhưng khẩu khí lại không hề nhỏ, ngay trước mặt mọi người như thế, không có chút luống cuống nào, ngược lại lại vô cùng thẳng thắn tự nhiên.

Điều này làm cho ông ta nhớ tới Vân Thiên Hữu, cậu nhóc kia, cậu ta vô cùng giống mẹ ở điểm này, không bao giờ hoảng loạn trước mọi tình huống.

Ánh mắt Mộ Lâm Phong như ra lệnh, người giúp việc lập tức sợ hãi đi tới, điều chỉnh lại ghế ngồi cho cô tới cạnh bàn trà.

Vân Thi Thi lúc này mới bình tĩnh ngồi xuống.

Người giúp việc rót cho cô một chén trà, sau đó liền đi xuống.

Vân Thi Thi nhấp một ngụm trà, lại không gấp gáp mở miệng.

Cô là được người ta mời tới, tự nhiên không cần phải lên tiếng trước, điểm này, thế nhưng lại khiến cho Mộ Lâm Phong phải nhìn cô bằng con mắt khác!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện