Mộ Thục Mẫn vô cùng tức giận, đưa mắt lườm cô một cái, bỗng dưng cười lạnh: "Cô ta thì làm sao mà biết thẹn? Một người phụ nữ lợi dụng thân thể của chính mình để lấy được tiền bạc thì sao có thể biết thẹn?"
Vân Thi Thi híp mắt, không bị mấy lời này chọc giận, đáp ngược lại: "Xin đừng đánh đồng chuyện tôi mang thai hộ là trò lừa đảo không có đạo đức. Tôi, một là không trộm, hai là không cướp, ba là không chen chân vào gia đình người khác, tôi chẳng qua chỉ dùng thân thể mình để đổi lấy một phần thù lao mà thôi! Tôi cũng không cảm thấy như vậy là đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ chính là vì mấy người cậy mình có chút thế lực mà ngồi nói xấu người khác đấy!"
Cô xiết chặt quả đấm, lúc nói ra những lời này, cả người đều run rẩy.
Từ trước tới giờ, chuyện này vẫn luôn là vết sẹo trong tim cô.
Mỗi khi nhắc tới, cô lại có cảm giác như thể lại bóc đi một lớp vảy trên miệng vết sẹo kia, xát muối lên đó, sau một thời gian dài, miệng vết thương lại sinh mủ, không ngừng thối rữa.
Nhưng hôm nay cô lại không hề bận tâm.
Chi bằng cứ xé rách vết sẹo này đi, để cho máu mủ chảy ra, như vậy thì nó mới có thể khép miệng lại lần nữa!
"Cô..!"
Mộ Thục Mẫn không kiềm được cơn giận, đứng dậy chỉ tay vào mặt cô: "Hoang đường! Người đàn bà này đúng là không biết lý lẽ!"
Vân Thi Thi phản bác lại: "Người không biết lý lẽ chính là các người!"
Mộ Lâm Phong vỗ bàn một cái, giận giữ quát: "Tất cả câm miệng hết cho tôi!"
Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngồi yên, không ai dám ho he câu nào.
Mộ Lâm Phong quay đầu, đăm chiêu quan sát cô một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Vân Thi Thi, tôi mời cô tới không phải là để nghe cô nói mấy lời không có tôn ti phép tắc này! Số mệnh của mỗi người đều do ông trời định đoạt, điều này cũng không có gì đáng trách. Nhưng sự phồn vinh của một dòng họ không phải là chuyện dùng số mệnh để nói! Đúng là trong cái nhà họ Mộ này thật sự có sâu mọt như lời cô nói, cũng thật sự có những kẻ chẳng ra gì. Nhưng cô phải biết rõ rằng, không phải
mọi người trong dòng họ đều vô dụng như vậy! Nếu như không có thành tựu gì, nhà họ Mộ đã không thể phồn thịnh mấy trăm năm như thế. Nhà họ Mộ có thể giữ vững địa vị của mình suốt một thời gian dài như vậy, chứng tỏ rằng trong dòng họ có rất nhiều nhân tài có thực lực. Điểm này không đến lượt cô bình luận!"
"Người bình luận đâu phải là tôi!"
Vân Thi Thi lại ngắt ngang lời ông ta, nếu như Mộ Lâm Phong vô cùng tức giận thì cô lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, vẻ mặt giống như hồ nước tĩnh lặng không một gợn sóng.
"Các người quên rồi sao? Vừa rồi là ai luôn mồm dùng mấy cái thành kiến từ thời cổ đại để bình luận về người khác? Đúng là chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn*! Các người cho rằng mình xuất sắc hơn người, cho nên tự cho mình cái quyền được tự phụ, cho rằng các người nói gì thì tôi phải nghe nấy sao? Tôi thấy các người đều là cậy mình già mà lên mặt, đừng tưởng rằng mình là bề trên thì được tùy ý chỉ trích làm nhục bề dưới! Người cố tình gây sự chính là các người!"
* Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn: xuất phát từ điển tích về vị quan Điền Đăng thời Bắc Tống, có ý nói quan lại thì muốn làm gì cũng được, còn dân chúng thì ngay cả sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế; bây giờ thường dùng để chỉ những người cậy quyền cậy thế muốn làm gì thì làm, không đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác
"Con tiện nhân cô đúng là nhanh mồm nhanh miệng!" Mộ Thục Mẫn rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận mắng.
Tất cả người nhà họ Mộ đang ngồi ở đây đều bị mấy lời của cô làm cho tức giận, ai ngờ được Vân Thi Thi lại miệng lưỡi lanh lợi như vậy, từng câu từng chữ đều chọc vào chỗ hiểm.