Hữu Hữu lại cười khinh miệt, khóe môi cong lên: "Ông bác à, tôi thấy ông tuổi tác đã cao, nhưng mà tôi vẫn phải nhắc ông một câu, tôi cũng không rảnh mà chơi với ông đâu. Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa nữa, nói thẳng vào vấn đề đi..."
"Hữu Hữu..."
Vân Thi Thi mất hết hồn vía, đứng bên cạnh nhỏ giọng gọi tên cậu nhóc.
Đứa nhỏ này...
Sao chuyện lại thành thế này rồi?
Sao thằng nhóc này lại chạy đến đây rồi?
Sao lại biết cô đang ở nhà họ Mộ?
Hơn nữa, lại còn mở miệng nói ra mấy lời khiến người ta khiếp vía như vậy!
Cô nghi ngờ đủ chuyện, trong lòng lại hoảng loạn.
Cô cũng không thể ngờ rằng thằng nhóc này lại dám so gan với Mộ Lâm Phong!
Vân Thi Thi biết rõ cậu nhóc là đang muốn bảo vệ cô, nhưng chuyện trước mắt không đơn giản như vậy!
Con trai không hiểu chuyện, cô đương nhiên muốn can ngăn cậu nhóc, chỉ sợ cậu sẽ vì cái miệng mà gặp họa, vì vậy nhẹ giọng gọi.
Bảo bọc quá mức cũng không phải là cách nuôi dưỡng tốt, quả nhiên là sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối.
Hữu Hữu đảo mắt, nhìn cô một cái, đi tới bên người cô, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, ánh mắt hết sức dịu dàng.
"Mẹ làm sao thế?"
Giọng điệu vô cùng mềm mại.
Đứng ở trước mặt cô, dường như cậu nhóc lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày.
"Con đang nói nhảm cái gì đấy?" Vân Thi Thi không biết nên khóc hay nên cười, nhịn không được nhỏ giọng oán trách: "Con đến đây bằng cách nào?"
"Quản lý Lý đưa con tới."
"Quản lý Lý?"
Trong đầu Vân Thi Thi đầy dấu hỏi, cô không hiểu cho lắm.
Lý Hàn Lâm đi tới, hơi cúi người mỉm cười với cô: "Chào cô, là tôi, cô còn nhớ tôi chứ?"
"Hiệu trưởng?" Vân Thi Thi cảm giác mọi thứ đều hết sức hư ảo: "Rốt cuộc là chuyện gì đây?"
"Việc này nói ra thì rất dài dòng, sau này tổng giám đốc Vân sẽ tự giải thích cho cô."
Vân Thi Thi lại càng mờ mịt, không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao cả, cô thấy mọi thứ lại càng hỗn loạn hơn.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Mẹ
cứ yên tâm đi. Trước giờ con đều là nể mặt mẹ nên mới không nhúng tay vào, nhưng mà cái gì cũng có giới hạn của nó."
Hữu Hữu xoay người nhìn Mộ Lâm Phong, ánh mắt lạnh như băng: "Dựa theo thứ bậc thì hẳn tôi phải gọi ông là ông hai, đúng không?"
Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang.
"Hừ! Tên oắt con mày không biết tôn ti trật tự, lấy đâu ra tư cách để gọi tao như vậy!" Mộ Lâm Phong bị chọc tức, giọng điệu vô cùng khó nghe.
"Mộ Lâm Phong."
Hữu Hữu gọi thẳng tên ông ta.
Mộ Lâm Phong kinh ngạc trợn mắt lên nhìn, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Hữu Hữu nói tiếp: "Tốt nhất là ông hãy cầu nguyện cho cha tôi tiếp tục ngồi yên trên cái ghế chủ nhân nhà họ Mộ. Nếu như các người cố ý ép cha tôi thoái vị, vậy thì ngày nào quyền hành nhà họ Mộ trao cho người khác, ngày đó sẽ là ngày tận thế của nhà họ Mộ!"
Cậu nhóc đã chướng mắt với nhà họ Mộ từ lâu, nếu không phải vì Mộ thị là tâm huyết nhiều năm của cha thì cậu đã sớm ra tay rồi.
Nhà họ Mộ giống như túi rượu, thùng cơm, nuôi một đám ếch ngồi đáy giếng, tất cả đều cho rằng không có ai lật đổ được địa vị của nhà họ Mộ sao?
Thật là thú vị!
Cậu không ngại dùng hành động để những người này được mở rộng tầm mắt!
Mộ Lâm Phong thì chắc mẩm rằng cậu nhóc này chỉ là không hiểu chuyện nên mới nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy, chẳng qua là do bắt chước mẹ mình mà thôi!