Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Quá Điên Cuồng


trước sau

“Thằng nhóc Nhã Triết này, vị trí gia chủ có nhiều người mong muốn như vậy, nó nói không cần liền từ bỏ! Đúng là thoải mái! Chẳng lẽ thật sự thích mỹ nhân mà không thích giang sơn sao? Vinh hoa phú quý, quyền lợi tài phú, nó nói vứt thì vứt, chẳng lẽ không có chút lưu luyến nào sao?”

Mọi người thở dài một tiếng, lắc đầu.

Trong đó có một người bất đắc dĩ nói, “Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô dụng! 7 giờ sáng mai triệu tập đại hội cổ đông, bàn luận chuyện tiếp theo nên làm thế nào. Tất cả mọi việc đều do gió tây theo vào.”

“Đã hiểu, bác năm.”

“Bộ phận quan hệ xã hội tất phải nghiêm túc tiếp đón, mời cố vấn quan hệ xã hội cao cấp, toàn bộ hành trình phụ trách công việc tiếp đón truyền thông.”

“Dạ, cháu sẽ lập tức sắp xếp.”

“Mặt khác, bộ phận truyền thông và bộ phận pháp luật phải trải sẵn trận địa sẵn sàng nghênh tiếp quân địch, đối với những lời đồn nhảm trên mạng internet, phải ngăn chặn lại, nếu cần thiết, có thể dùng pháp luật.”

Dạ.



Đêm nay, nhất định là một đêm khó ngủ.

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần về đến nhà, thừa dịp Vân Thi Thi bận rộn, Tiểu Dịch Thần kéo Hữu Hữu sang một bên, nghiêm túc hỏi, “Em không định nói thẳng với mẹ sao?”

“Không phải em đã giải thích với mẹ hết rồi sao.”

Hữu Hữu không hiểu gì cả.

Tiểu Dịch Thần thở dài một tiếng, “Thế tập đoàn Cự Phong thì sao? Chuyện em và tập đoàn Cự Phong, em thiết kế đồ chơi dùng cho kế hoạch nghiên cứu phát triển ‘Thiên Nhãn’, chuyện em vận chuyển súng đạn qua đường biển, em không định thừa nhận với mẹ sao?”

Sắc mặt Hữu Hữu đột nhiên trầm xuống.

Cậu lắc lắc đầu, bất lực nói, “Em căn bản không có dũng khí như vậy.”

“Em lo lắng mẹ trách em sao?”

Hữu Hữu mỉm cười yếu ớt, vẻ mặt có chút mệt mỏi, “Không… Em lo lắng mẹ thất vọng với em, cho rằng em là đứa trẻ hư hỏng.”

Tiểu Dịch Thần yên lặng châm chọc, “Cho rằng sao? Chẳng lẽ đây không phải là sự thật sao?”

Hữu Hữu ngớ ra, lập tức đầu lông mày giật giật. “Mộ Dịch Thần…”

Anh cố ý vạch trần em phải không!

Tiểu Dịch Thần cũng thở dài một tiếng, “Anh cũng hiểu
được, việc này em tạm thời gạt mẹ thì tốt hơn, dù sao nói ra chuyện như vậy, thứ nhất mẹ có thể sẽ không tin tưởng, thứ hai mẹ sẽ lo lắng cho em.”

Khác với khi xưa, giờ phút này Tiểu Dịch Thần, bề ngoài bình tĩnh ngoài ý muốn.

Cậu suy nghĩ rất sâu, nhìn chung cũng chu đáo, phương diện Hữu Hữu lo lắng, cậu cũng đã nghĩ đến.

Tiểu Dịch Thần như vậy, dù là Hữu Hữu, cũng có chút sửng sốt rồi, “Anh…”

“Anh sao?”

“Anh là nhân bản của Mộ Dịch Thần sao?”

Hữu Hữu vừa hoài nghi vừa kéo da mặt cậu, “Nói, rốt cuộc anh là ai? Em không tin anh là Mộ Dịch Thần ngu ngốc đó!”

“A…”

Vẻ mặt Mộ Dịch Thần như khóc tang cầm lấy tay cậu, ấm ức nói, “Anh rõ ràng đang cùng em phân tích mọi chuyện mà! Em đừng quấy rối.”

Lúc này, rốt cuộc Mộ Dịch Thần cũng lộ ra hành động huynh trưởng nên đảm nhận và quyết đoán.

Hữu Hữu cười trộm nói, “Rốt cuộc thì anh có phần giống bộ dạng anh trai rồi!”

Mặt Mộ Dịch Thần đỏ lên, lập tức có chút xấu hổ hắng giọng một cái, “Anh vốn là anh trai em mà!”

“Nhìn không ra đó, bình thường anh là cái túi trút giận.”

Mắt Mộ Dịch Thần trợn trắng: Đó không phải là vì em luôn bắt nạt anh sao!

Anh chỉ nhường em một chút mà thôi!

Hữu Hữu đột nhiên thu liễm ý cười, nhàn nhạt nói, “Anh yên tâm, đợi thời cơ thích hợp, em sẽ nói rõ ràng với mẹ. Chỉ là em nhất thời còn chưa nghĩ ra, nên giải thích với mẹ như thế nào.”

Vận chuyển đường biển, vụng trộm đầu tư, súng đạn, chiến tranh…

Đặt ở trên người một đứa bé, khó mà tin nổi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện