Mộ Nhã Triết cũng không phải là quả hồng mềm gì, Tống Chính Quốc đã không tốt, anh cũng chẳng cần phải để lại mặt mũi cho ông ta, ở trước mặt mọi người, trực tiếp nói ra những lời nhục nhã: “Con gái của ông, cũng không biết có bệnh gì, trộm tinh trùng của tôi từ trong kho tinh trùng, lén lút đi ra nước ngoài, tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm, mang thai đứa bé!”
Tống Chính Quốc nghe vậy, mở to hai mắt nhìn, “Cái gì?”
Giang Khởi Mộng ở bên cạnh cũng khó có thể tin mở to mắt.
Mà Tống Vân Tích lại càng bất ngờ trừng mắt nhìn Tống Ân Nhã.
Cái gì?
Con nhóc đó vậy mà dám làm ra chuyện như vậy?
Trộm tinh trùng của người ta ra nước ngoài thụ thai sao?
Cô ta điên rồi sao?
Sau đó Tống Vân Tích mới phản ứng kịp, lúc trước Tống Ân Nhã mất tích, tài khoản của anh có một số tiền không cánh mà bay.
Số tiền lớn hơn tám số, đó là số tiền không thể sử dụng, là cha để lại cho anh ta quản lý, số tiền này không phải là cô ta lấy đi, chạy đi làm chuyện hoang đường này đấy chứ?
Hối lộ người trong kho tinh trùng, lấy tinh trùng, ra nước ngoài làm thụ tinh nhân tạo sao?
Cô ta bị ma chướng gì vậy?
Tống Vân Tích cắn môi, lúc này cha còn chưa biết chuyện này, bởi vậy anh ta không có nói ra, đến nay cha không có hỏi đến khoản tiền này, mà lúc này, anh ta cũng không dám nói ra, nếu nói ra, khoản tiền này bị Tống Ân Nhã tham ô, cha sẽ tức giận đánh cô ta tàn phế mất?
Chỉ sợ đến lúc đó, mạng của Tống Ân Nhã và đứa bé trong bụng cũng khó giữ!
Nghĩ đến đây, Tống Vân Tích chảy mồ hôi lạnh toàn thân, chỉ cảm thấy lo lắng thay cho Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã che mặt, khóc thút thít, một bên tai kêu ong ong, căn bản không nghe được bất luận âm thanh gì, chỉ hoảng hốt nhìn sắc mặt Tống Chính Quốc càng lúc càng tức giận, đáng sợ làm cho người ta sợ hãi!
“Thụ tinh ống nghiệm sao?”
“Ha ha! Chắc là cô ta muốn trộm tinh trùng của tôi, mang thai đứa bé của tôi, lấy chuyện này ép tôi cưới cô
ta! Nhưng mà cô ta đúng là ngớ ngẩn, trộm nhầm tinh trùng, không mang thai đứa bé của tôi, trái lại mang thai con của Mộ Yến Thừa!”
Mộ Nhã Triết dùng từ rất cay nghiệt, hết sức nhục nhã, thân hình Tống Chính Quốc lung lay, lung lay sắp đổ, trên mặt suýt chút nữa không nhịn được.
Ánh mắt ông ta âm trầm, vẻ mặt phức tạp, lập tức xiết chặt quả đấm.
“Không có khả năng!”
Xuất phát từ bảo vệ mặt mũi, ông ta một mực phủ nhận, thề son sắt nói, “Cho dù con gái của tôi thường xuyên hồ đồ, cũng không có khả năng làm ra loại chuyện hoang đường như vậy!”
“Có làm hay không, về nhà hỏi một chút không phải là sẽ rõ sao?”
Mộ Nhã Triết lại châm chọc khiêu khích nói, “Biết tôi từ chức gia chủ, lại còn trông mong tôi tìm tới cửa, chẳng những già mồm át lẽ phải, đúng lý hợp tình yêu cầu vợ của tôi nhường vị trí, để cho tôi cưới cô ta, quay về nhà họ Mộ tiếp tục quản lý điều hành, nói cái gì mà thế lực nhà mẹ sẽ dồn hết, nâng đỡ tôi lên cao, thực buồn cười.”
“Anh Mộ!”
Rốt cuộc Tống Ân Nhã nghe không nổi nữa, bịt lỗ tai thét chói tai, vô cùng chói tai, cô ta đau đớn hàm chứa nước mắt, đau đớn cầu xin, “Đừng nói nữa… Đừng nói nữa mà…”
Thương tiếc cô ta một chút, đừng bức cô ta lùi lại nữa mà!
“Được, tôi không nói nữa. Nhưng mà món nợ này đừng ném lên trên người tôi, cho dù trong bụng đúng là đứa bé của tôi, tôi cũng quyết không nhận! Đứa bé của tôi, không phải người nào sinh ra tôi cũng nhận!”
Lời này không thể nghi ngờ ném hết thể diện cuối cùng của Tống Chính Quốc, tháo hết xuống!
Thằng nhóc này, tuyên bố tận dụng mọi thứ nhục nhã ông ta!