“Trong chốc lát, chúng ta lấy đâu ra một ngàn vạn?”
Giang Khởi Mộng nóng lòng thì thào, đồng thời trong lòng lại vô cùng thất vọng về Mộ Nhã Triết!
Thằng nhóc này, vậy mà nói ra yêu cầu kinh thế hãi tục như vậy?
Một ngàn vạn!
Dù là Tống Vân Tích cũng đều trợn mắt há miệng rồi!
Mà Tống Ân Nhã nghe đến đó, cũng không khỏi hết hồn.
Sao anh Mộ đột nhiên trở nên ngoan độc tuyệt tình như vậy?
Chẳng lẽ anh thật sự không chừa lại một chút đường sống cuối cùng cho cô ta, một ngàn vạn…
Cô ta đột nhiên hít thở không thông.
Trước khi cô ta ra nước ngoài, từng vụng trộm chuyển tiền trong tài khoản ngân hàng mà Tống Vân Tích bảo quản, món tiền đó hiện giờ như một cái động đen tối, nếu cô ta chưa từng làm việc ngu ngốc như vậy, một ngàn vạn có thể lấy ra được.
Chỉ là nếu không phải vì lần này được ăn cả ngã về không, làm cho người đàn ông đó có cơ hội, hiện giờ trên dưới nhà họ Tống cũng sẽ không bị động như vậy.
…
Cha biết chuyện này không?
Sắc mặt Tống Ân Nhã lập tức xám như tro tàn, cô ta lo lắng, nếu để cho cha biết cô ta tự rút tiền, hơn nữa còn dùng tiền này để thụ tinh trong ống nghiệm, cha biết rõ, có thể dưới cơn thịnh nộ, bóp chết cô ta hay không?
Nghĩ đến đây, Tống Ân Nhã sợ hãi toàn thân run rẩy!
Trong lòng Giang Khởi Mộng đều đang suy nghĩ đến chuyện này, cho nên trong chốc lát bà ta không phát hiện ra Tống Ân Nhã khác thường, chỉ trấn an nói, “Chính Quốc, anh đừng lo lắng, tối nay em sẽ nói chuyện với cậu ấy! Coi như là dựa vào chút tình cảm chị em, cậu ta sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy!”
“Được không?”
Tống Chính Quốc lạnh lùng xùy một tiếng, chẳng thèm ngó tới, “Hiện tại cậu ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng, bà nói chuyện với cậu ta, nói chuyện gì? Tình cảm chị em sao? Tôi thấy thằng nhóc này mê muội rồi, không thèm vị trí gia chủ, vậy mà vì một người phụ nữ vứt bỏ toàn bộ! Hiện tại, bà vẫn còn mong
chờ cậu ta nhận người chị là bà sao? Hiện tại cậu ta không nhận người thân, bà nói chuyện với cậu ta, chỉ bị cậu ta hạ thấp thôi!”
Dừng một chút, ông ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tối tăm, “Một ngàn này, có thể không đưa! Nhưng cậu ta đưa ra một điều kiện khác, trên tay tôi hiện giờ có một miếng đất vàng, cậu ta muốn tôi dùng quyền lợi, trực tiếp đưa mảnh đất này cho cậu ta!”
Tống Vân Tích nghe đến đó, lập tức khẩn trương hỏi: “Là mảnh đất ở Tân Thành ạ?”
Mặt Tống Chính Quốc lập tức dữ tợn, không nói chuyện.
Ngực Tống Vân Tích đập ‘Thình thịch’, thấy cha không có lập tức bác bỏ, nghĩ thầm rằng Mộ Nhã Triết đưa ra yêu cầu như vậy.
Nước mắt Tống Ân Nhã lập tức chảy ra, cô ta hiểu rõ, nếu cha đưa mảnh đất này cho anh Mộ, vấn đề một ngàn vạn sẽ không còn.
Mảnh đất này đúng là vô giá, mang đến hiệu quả và ích lợi kinh tế tất nhiên là không bao giờ có, dự án cạnh tranh đấu thầu này ảnh hưởng sâu xa đến địa vị của cha, nhưng mà khó có thể đánh giá!
Nếu tiến hành thuận lợi, khó mà dự đoán được giúp cha tương lai thế nào.
Tống Vân Tích lo lắng hỏi, “Cha, không phải cha thật sự muốn đưa mảnh đất này cho chú Mộ đấy chứ?”
“Nếu không thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn nhà họ Tống bị thằng nhóc đó làm xôn xao dư luận sao? Cha không thể vứt bỏ mặt mũi, nhà họ Tống cũng không thể, ông nội con tuổi tác đã cao, lại càng xấu mặt hơn!”
Mộ Nhã Triết hiểu được cách gây khó dễ cho một người.
Về chuyện này, Tống Chính Quốc thật sự thua không dậy nổi.