"Thật ra, con cũng không dám chắc đứa bé trong bụng con rốt cuộc là của ai. Dù sao thì mọi chuyện sau này con đều sẽ nghe theo mọi người!" Tống Ân Nhã sợ hãi nói ra ý kiến của mình.
Giang Khởi Mộng thấy cô ta phối hợp như vậy thì không khỏi mừng rỡ: "Tốt, Ân Nhã, cuối cùng con cũng hiểu chuyện rồi! Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để con phải chịu thiệt thòi!"
"Vâng..."
Tống Chính Quốc bỗng nhiên nói: "Tạm thời cứ quyết định như vậy đã! Ngày mai sẽ đi làm giám định DNA, xem đứa bé này rốt cuộc có phải con của Mộ Yến Thừa hay không! Lấy được kết quả rồi hẵng nói sau!"
"Được."
Mọi người nhất trí.
...
Hôm sau, cả ngày Mộ Yến Thừa đều không nhận được tin tức gì của Mạnh Tinh Tuyết, đừng nói là điện thoại, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có.
Tối hôm qua trước khi rời đi, anh ta đã tỏ thái độ rõ ràng, nói cũng đã nói rồi, nếu như Mạnh Tinh Tuyết thức thời thì cũng nên biết gọi điện thoại tới, lựa ý hùa theo anh ta, nghe theo sự sắp xếp của anh ta mới phải.
Nhưng mãi đến tối, anh ta cũng không nhận được bất cứ hồi âm nào từ Mạnh Tinh Tuyết.
Anh ta thật sự nổi giận.
Thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc người phụ nữ này có mục đích gì?
Không phải loại phụ nữ như cô ta đều thích vinh hoa phú quý, cả đời an nhàn sung sướng sao?
Muốn vinh hoa phú quý, anh ta đều cho!
Con, anh ta cũng cho phép cô ta sinh, sau khi đứa bé ra đời, anh ta cũng sẽ gánh tránh nhiệm của một người cha, sẽ nuôi dưỡng đứa bé nên người.
Nếu như đứa bé đủ ưu tú, có lẽ sẽ có cơ hội danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Mộ!
Điều kiện hấp dẫn như vậy, thế mà cô ta lại chẳng coi ra gì!
Anh ta đã nói thẳng ra như thế, cho dù cô ta có không bằng lòng với đãi ngộ mà anh ta sắp xếp cho thì cô ta cũng nên cho anh ta một câu trả lời chứ?
Nếu cô ta không cần những đãi ngộ này của anh ta, thì có giữ
đứa bé lại hay không cũng nên hỏi ý kiến anh ta một tiếng!
Mộ Yến Thừa nhiều lần muốn gọi điện thoại để chất vấn, nhưng nghĩ đến dáng vẻ khiếp sợ của cô ta thì lại không đành lòng, chỉ có thể nhẫn nhịn!
Có lẽ là vì cố ý trốn tránh, cho nên mãi đến tôi anh ta cũng không tìm Mạnh Tinh Tuyết!
Nhưng không biết là vì sao, càng trốn tránh cô ta thì anh ta lại càng thấy lo lắng không yên!
Chín giờ tối, anh ta tự đến nhà trọ của Mạnh Tinh Tuyết một chuyến.
Gõ cửa hồi lâu nhưng không thấy ai mở cửa, trong lúc anh ta đang nghi ngờ cô ta xảy ra chuyện gì, đang định gọi điện thoại thì cửa bỗng nhiên mở ra.
Dáng vẻ tiều tụy của Mạnh Tinh Tuyết đập vào trong mắt anh ta!
Chỉ là, bây giờ nhìn thấy anh ta đến, cô ta cũng chẳng có vẻ vui mừng khôn xiết giống như trước đây, cũng không lấy làm bất ngờ, chỉ lạnh nhạt nói: "Anh đến rồi đấy à!"
Chỉ mấy chữ mang theo vẻ thờ ơ của cô ta.
Mộ Yến Thừa tức giận: "Cả ngày rồi em đều không gọi điện thoại cho anh! Đây là có ý gì?"
"Không phải anh đã nói là không có chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy sao?" Cô ta hỏi, lời này lại khiến anh ta không phản bác được.
Anh ta đúng là đã nói như vậy, nhưng hiện giờ anh ta lại vô cùng chán ghét sự bình tĩnh này của cô ta, anh ta giống như đứa trẻ cố tình gây sự, gào lên với cô ta: "Anh bảo em đừng quấy rầy, thế là ngay cả một cuộc điện thoại em cũng không thèm gọi sao? Đúng là không hiểu nổi!"
Mặt Mạnh Tinh Tuyết trắng bệch.
Cái gì chứ...
Người không thể hiểu nổi chẳng phải là anh ta sao?
"Để cho anh đi vào!" Anh ta ra lệnh.
Mạnh Tinh Tuyết yên lặng nhường đường, anh ta nghiêng người đi vào.