Thì ra cửa vốn khép hờ, căn bản là không có đóng chặt.
Hai tiểu bán bao ở bên ngoài chơi tuyết đến là hứng khởi, tuyết đã bắt đầu rơi nhiều, Cung Kiệt và hai tiểu bánh bao chơi ném tuyết, kết quả là bị sức chiến đấu dung mãnh của anh em Tiểu Dịch Thần đánh cho chạy tóe khói.
Mộ Nhã Triết vốn không có ý định tham gia, nhưng mà Hữu Hữu lại làm nũng để anh chơi bằng được, cậu cùng Mộ Nhã Triết một đội, để cho Tiểu Dịch Thần và Cung Kiệt một đội.
Cung Kiệt vừa nghe thấy thế cũng hài lòng, cổ vũ anh tham gia.
Mộ Nhã Triết chỉ định về lấy cái bao tay để chuẩn bị gia nhập “chiến trường”, kết quả vừa mới vào cửa đã nghe thấy tiếng nghị luận của mẹ con ba người họ.
Thính giác của anh rất nhạy cảm, lập tức nghe thấy câu nói thì thầm ghen ghét của Vân Thanh Miêu, bởi vậy lập tức đứng lại, lạnh lùng đánh giá bọn họ, gần như không có bất cứ điều gì kiêng kị mà chán ghét nói ra một câu như vậy.
Ba người Tương Ngọc vừa thấy anh đứng ở cửa, dường như đã nghe thấy hết những lời oán giận Vân Thi Thi của bọn họ ban nãy, nhất thời cảm thấy vô cùng quẫn bách không biết phải làm sao.
Nhất là Vân Thanh Miêu, khẩn trương đứng lên, nơm nớp lo sợ nhìn anh, rụt vai lại, đỏ mặt tía tai.
“Anh rể… Anh… Ở đây từ bao giờ vậy?”
Cô ta rúm ró nấp sau lung Tương Ngọc, hiển nhiên là cảm thấy rất chột dạ.
Cô ta đâu có biết những lời đó lại bị người đàn ông này tình cờ nghe được, nên cảm thấy rất sợ hãi.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, chậm rãi đi từng bước về phía bọn họ, rồi dừng lại ở khoảng cách không quá ba bốn mét, chậm rãi nói: “Tôi không thích bất cứ kể nào bàn luận ở sau lưng vợ tôi, mặc dù là người có quan hệ thân thích cũng không được. Các người ở đây nói luyên thuyên như vậy, làm người khác cảm thấy rất chán ghét.”
Rõ ràng không phải lời nói đặc biệt chối tai gì, nhưng từ miệng Mộ Nhã Triết nói ra lại tràn đầy ý giễu cợt và chán ghét, còn ẩn hiện chút sát khí và khí thế khinh người, thân thể Vân Thanh Miêu run lên một cái, chút nữa thì
không đứng vững.
“Anh chiều chị họ như vậy, cũng đừng chiều hư chị ấy, chúng em không nên bàn tán sau lưng chị ấy, đúng là trước đây chị ấy…”
“Tôi chiều hay không chiều vợ tôi, có liên quan gì hay cần các người chỉ đạo không?”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Nơi này không chào đón các người, cút.”
“Anh rể…”
“Câm miệng!” Giọng nói Mộ Nhã Triết đặc biệt âm lãnh cùng ánh mắt sát khí phóng về phía bọn họ, không cho phép bọn họ mở miệng.
Vân Thanh Miêu vốn chột dạ nuốt những lời muốn nói vào trong bụng, cô ta hít sâu một hơi, mắt nhìn về phía phòng bếp đóng chặt cửa, lại không biết lấy đâu ra can đảm, hoặc là vì ghen tị cực độ, hoặc là xuất phát từ sự khó chịu nào đó, cô ta tức giận nói: “Dựa vào cái gì? Đây cũng là quá không công bình rồi? Dựa vào cái gì mà chị ấy có thể bày ra tư thái cao cao tại thượng như vậy, như thể công chúa được nuông chiều từ bé được người ta đặt trong bàn tay mà nuông chiều? Mà chúng em cùng lắm cũng chỉ nói vài câu trong lúc bực tức mà cũng không được sao? Huống hồ, em nói sai gì chứ? Chị ấy có chỗ nào ưu tú? Mười tám tuổi đã sinh con, còn chưa kết hôn mà đã có con, loại đàn bà dâm đãng như vậy còn không biết tự kiểm điểm chính mình thì có gì tốt mà đắc ý chứ?”
"Bốp - -".
Sắc mặt Mộ Nhã Triết làm cho ai cũng sợ hãi, giơ tay cho cô ta một cái bạt tai.
Anh chưa từng đánh phụ nữ, trong suy nghĩ của anh, người đàn ông mà đánh phụ nữ là loại người bại hoại.
Nhưng khi Vân Thanh Miêu tức giận nói ra những lời kia, anh đã không thể khống chế được mình, theo bản năng giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta.
Anh tuyệt đối không chấp nhận được bất kỳ kẻ nào, dùng những từ ngữ thô bỉ như vậy để hình dung người phụ nữ của anh!