Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Ném Tuyết (1)


trước sau

Vân Thi Thi nói xong, bỏ lại Vân Thanh Miêu đi ra ngoài.

Vân Thanh Miêu nghiêng ngả lảo đảo lui về sau mấy bước, đụng vào Vân Cầm Lệ phía sau, hai hàng nước theo khóe mắt rơi xuống.

Bọn họ còn tưởng rằng, Vân Thi Thi là người nhu nhược, cho dù bọn họ có làm có nói gì đi chăng nữa, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô tức giận như vậy, đúng là vô cùng đáng sợ.

“Còn chưa cút?”

Vân Thi Thi lạnh lùng nhắc nhở.

Hai vai Vân Thanh Miêu run rẩy vài cái, bỗng dưng trong cơn tức giận, cầm lấy túi xách ở một bên, chạy như trốn ra cửa.

“Thanh Miêu!”

Tương Ngọc và Vân Cầm Lệ nhìn nhau, cẩn thận đánh giá Mộ Nhã Triết, vừa xấu hổ vừa không biết làm thế nào, quay đầu cùng nhau đuổi theo.

"Đứng lại!"

Tương Ngọc đứng khựng, quay đầu lại.

Vân Thi Thi mặt không đổi sắc: “Tôi cảnh cáo các người, về sau không được tới quấy rầy nhà chúng tôi nữa, bao gồm cả chú Nghiệp Hậu. Mặt khác, chuyện của tôi, quản cho tốt cái miệng của các người! Nếu không, tôi sẽ không dễ nói chuyện đâu!”

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Vân Thi Thi vừa xoay người, cánh tay đã bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy, kéo cô vào lòng.

“Bé con, sao tự dưng lại trở nên hung dữ như vậy.”

Tâm tình Mộ Nhã Triết tự dưng muốn nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô, yêu thương đến không muốn buông tau.

Mới vừa rồi lần đầu thấy dáng vẻ phát tiết tức giận của cô, nhưng lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Rất hiếm khi có thể thấy được dáng vẻ không khống chế như vậy của cô, có thể không hứng thú được sao?

Vân Thi Thi: "..."

Mộ Nhã Triết như thể đang dỗ một đứa bé, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cưng nựng: “Không giận nữa nha, ngoan...”

Vân Thi Thi toát mồ hôi lạnh, bỗng dưng đẩy anh ra, nói không nên lời: “Này, anh coi em thành chó con mà dỗ dành đấy à?”

Hữu Hữu bỗng nhiên chạy vào phòng, đứng ở cửa có chút hôg nghi hỏi: “Mẹ, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Con vừa thấy bà Vân và hai cô Vân nổi giận đùng đùng đi ra...”

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt Hữu Hữu lập tức trầm xuống, hoài nghi hỏi: “Có phải ba người
xấu đó bắt nạt mẹ phải không?”

Khóe miệng Vân Thi Thi giật giật, nhất thời cảm thấy hai cha con này coi cô thành trẻ con mà cưng chiều rồi, vì thế quay sang đẩy Mộ Nhã Triết ra cửa: “Được rồi, được rồi! Người xấu đã bị mẹ đánh cho bỏ chạy rồi, các người ngoan ngoãn đi chơi ném tuyết đi?”

"Mẹ..."

Hữu Hữu bỗng nhiên thương xót nhìn qua ông bố nhà mình một cái, tốt bụng nói: “Ném tuyết thì tốt xấu gì cũng cho cha một cái bao tay đi chứ?”

Vân Thi Thi cúi đầu nhìn lại phát hiện tay phải Mộ Nhã Triết đã bị đông cứng đến đỏ bừng rồi, cô thè lưỡi dặn dò: “Chờ em một chút.”

Cô chạy vào phòng để quần áo, tìm lấy một đôi bao tay, đi tới đeo vào cho Mộ Nhã Triết rồi thúc giục: “Được rồi, đi thôi!”

“Mẹ không đi cùng sao?”

“Mẹ sợ lạnh, không cùng mọi người chơi được, để cha chơi cùng các con nhé.”

Vân Thi Thi lại nói: “Đợi lát nữa trở về chúng ta cùng làm vằn thắn nha.”

Hữu Hữu nhìn thoáng qua vẻ mặt Vân Thi Thi có vẻ ổn mới an tâm, lại lè lưỡi: “Vâng, mẹ chuẩn bị nhân bánh chẻo trước đi, đợi láy nữa chúng con về cùng làm vằn thắn.”

Nói xong, cậu vội vàng nắm tay Mộ Nhã Triết chạy ra ngoài.

Vân Thi Thi trở lại phòng bếp, bỏ hết bát đũa vào máy rửa bát, sau đó cởi tạp dề ra đi tới ban công, tựa vào cửa sổ yên lặng nhìn vào trong sân.

Từ vị trí của cô, vừa vặn có thể theo dõi cuộc chiến phía dưới.

Không tới một lát sau, Hữu Hữu và Mộ Nhã Triết đồng tâm hiệp lực xây dựng xong chiến hào, dùng tuyết xây nên một thành lũy chắc chắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện