Trước đó Vân Thi Thi đã nói với bọn họ, đêm nay sẽ có một người bạn quan trọng ăn cơm tất niên cùng.
Mộ Nhã Triết tất nhiên nhận ra anh ta, hơi nhếch môi cười, xem như biểu đạt hữu nghị.
Cung Kiệt lại không tỏ thái độ gì, nhưng mà trên mặt không có ý tứ bài xích, trái lại cực kỳ tự giác, dịch vị trí của mình rộng ra một chút, mà Tiểu Dịch Thần lại đứng dậy, ôm một cái ghế đến, đặt bên cạnh Cung Kiệt, kêu, “Anh Hoa Cẩm, ngồi đi! Em đi lấy bát đũa cho anh!”
Nói xong, cậu nhóc lưu loát lấy bát đũa từ trong phòng bếp ra.
Hoa Cẩm được Vân Thi Thi đẩy ngồi xuống.
Vân Nghiệp Trình liếc mắt đánh giá anh ta, lập tức híp mắt cười, vui tươi hớn hở nói, “Thi Thi à, đây có phải là người bạn cùng diễn phim với con không?”
“Dạ! Cha, lúc trước anh ấy ở cùng một đoàn làm phim với con, cực kỳ chăm sóc con, cũng tính là tiền bối của con rồi!”
Vân Nghiệp Trình lập tức nói, “Ai nha, bộ dạng thằng nhóc này rất đẹp trai, còn xinh đẹp hơn cả con gái! Xin chào, cảm ơn cậu đã chăm sóc Thi Thi nhà chúng tôi!”
Vài câu hàn huyên, bầu không khí lập tức hòa hợp.
Đại não trống rỗng của Hoa Cẩm lúc này mới rót được chút sức sống, cảm giác lo lắng biến mất rất nhanh, từng lời ân cần hỏi thăm, miệng anh ta cũng rất ngọt, dụ dỗ Vân Nghiệp Trình vui hẳn lên.
Vân Thi Thi cũng ngồi xuống, vừa gắp đồ ăn cho anh ta vừa oán trách, “Đã bảo anh đến sớm một chút, cùng làm vằn thắn cơ mà!”
Hoa Cẩm cười, vừa định giải thích.
Mộ Nhã Triết đột nhiên quay đầu hỏi anh ta, “Uống được rượu không?”
Hoa Cẩm lập tức nói, “Ừm, uống được một chút.”
Mộ Nhã Triết lập tức rót cho anh ta một chén rượu.
Vân Thi Thi nhìn thấy trợn trắng mắt, dở khóc dở cười nói, “Này, anh muốn chuốc say anh ấy sao?”
“Chút rượu mà thôi, không phải là không uống được chứ?” Mộ Nhã Triết đúng lý hợp tình nói, “Anh ta nói uống được một chút, tức là uống được, huống chi chút rượu này không dễ say đâu!”
Hoa Cẩm cũng nói, “Thi Thi, tửu lượng của tôi vẫn tốt, em
đừng lo lắng.”
Lúc này Vân Thi Thi mới an tâm.
Cung Kiệt ở bên cạnh đột nhiên châm chọc, “Chị, sao chị không quan tâm em có thể bị anh rể chuốc say hay không?”
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua chén rượu trắng tay Cung Kiệt, bật cười hỏi lại, “Tửu lượng của em không phải rất tốt hay sao?”
“Em đã uống hai chén rồi, tửu lượng của anh rể đúng là không tệ, em cảm thấy nếu cứ uống hết như vậy, em sẽ bị anh ấy chơi hỏng mất.”
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, tiện tay cầm lấy bình rượu trắng, trực tiếp đổ đầy cho Cung Kiệt.
Cung Kiệt, “…”
Mộ Nhã Triết dịu dàng nói, “Em vợ à, đêm nay không say không về.”
Cung Kiệt lập tức ấm ức kêu lên, “Anh rể, anh nhất định là cố ý, có phải anh muốn em uống say, sau đó vứt em ở nhà một mình, không mang em đi bắn pháo hoa hay không?”
Thằng nhóc này, cực kỳ thông minh.
Mộ Nhã Triết không ngờ lại bị anh nhận ra động cơ.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, khiêu khích, “Có bản lĩnh thì em đừng uống rượu.”
Cung Kiệt nghẹn lời, chân mày run lẩy bẩy, nhất thời bị kích thích lực chiến đấu, “Hừ hừ hừ! Em trái lại muốn nhìn xem, đêm nay rốt cuộc ai ngã trước!”
Nói xong, hai người cầm chén rượu oán hận.
Trên bàn líu ríu, tiếng nói cười không ngừng.
Hoa Cẩm có chút tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn một màn này, một chút độ cong ấm áp hiện lên khóe môi.
Trong trí nhớ của anh ta, tựa hồ vĩnh viễn dừng lại lúc cha say rượu và bạo lực.
Mỗi lần năm mới, từng nhà đều vui vẻ hòa thuận.
Chỉ riêng trong trí nhớ của anh ta, năm mới luôn luôn là vết thương chồng chất.