Cửa sổ mở ra một khoảng trống, gió thổi bay một góc rèm cửa sổ, đem theo không khí tươi mát xua đi mùi hương kiều diễm trong phòng.
Thần trí từ từ quay về, Vân Thi Thi nằm trên giường, vòng eo đau ê ẩm, nhất là vùng bắp đùi, đau đớn như bị xé rách vậy.
Bên giường đã trống không tự bao giờ, chắc là anh đã rời đi.
Đến lúc này, cô có thể tùy ý chiếm cả toàn bộ giường lớn.
Đưa tay kéo chăn, Vân Thi Thi che lại toàn bộ cơ thể, trong tim không ngừng tức giận, lăn qua lăn lại trên giường, nhưng trong lòng lại chột dạ.
Mơ hồ, cô ngửi được mùi thơm đặc trưng của người đàn ông.
Trong lòng bỗng dưng hơi bài xích, song giờ khắc này, ngay cả sức lực vén chăn lên cô cũng không có.
Xoay người xuống giường, nhìn quanh bốn phía, cảm thấy phòng ngủ này lớn đến thần kỳ.
Đi ra khỏi phòng, sàn nhà phòng khách là đá cẩm thạch, bước lên rất lạnh lẽo.
Trên ghế salon đã đặt một bộ quần áo mới chỉnh tề. Sở dĩ bảo mới tinh do nhãn hiệu trên cổ áo vẫn chưa kịp cắt ra.
Quần áo vô cùng đẹp, kiểu dáng dù đơn giản nhưng chất liệu rất tốt, chỉ cần sờ chất vải cô đã lờ mờ đoán được giá cả, lại cúi đầu nhìn giá trên mấy bộ quần áo, đều là hàng hiệu xa xỉ.
Vốn cô không muốn mặc bộ quần áo người đàn ông này đưa cho, nhưng cúi đầu nhìn người mình chỉ có độc cái áo choàng tắm, không thể cứ mặc áo choàng tắm đi tới đi lui. Vì vậy cầm quần áo ôm vào phòng ngủ.
Vừa thay xong quần áo, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cô hơi giật mình, bước tới cầm điện thoại di động lên.
Trên màn hình hiện tên “Cố Tinh Trạch”, cô kinh ngạc, tình cảnh đang thế này, thậm chí ngay cả việc nhận cú điện thoại này cô thấy chột dạ không thôi.
Nhưng tại sao cô phải chột dạ chứ?
Vân Thi Thi đang mâu thuẫn, thời gian quá
dài, tiếng chuông ngừng lại, cách mấy giây sau tiếng chuông vang lên lần nữa, vẫn là Cố Tinh Trạch gọi tới.
Cô mím môi, nhận điện thoại.
“Alo...”
“Thi Thi?”
Vừa tiếp điện thoại, giọng của Cố Tinh Trạch hơi khàn khàn, nhưng rất mềm mỏng, sợ làm cô kinh hoảng.
Trong lời nói không giấu được sự quan tâm, khiến viền mắt cô nóng lên.
Cô bước tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh nắng chói chang khiến mắt cô đau nhói.
“Ừ, Tinh Trạch.”
“Hôm qua anh nghe Tần Chu nói, em uống hơi say, giờ đang ở nhà đúng không?”
“Em...” Nhất thời Vân Thi Thi không biết nên đáp thế nào.
Thậm chí bây giờ cô còn không biết mình đang ở nơi nào nữa.
Ngoài cửa sổ là phong cảnh ưu nhã, ngôi biệt thự này tọa lạc ở nơi cao nhất, quan sát toàn bộ khu biệt thự, quang cảnh tươi đẹp tuyệt trần.
“Em...”
“An toàn về đến nhà là tốt rồi. Mới tỉnh ngủ à?”
Cố Tinh Trạch tưởng lầm cô vừa mới tỉnh, còn nói: “Anh đang ở ngay dưới lầu nhà em, đồng ý đi uống chén trà cùng anh không?”
Trong lòng Vân Thi Thi kinh ngạc, vô ý thức thốt lên: “Em... em không ở nhà.”
Bên kia đột ngột yên lặng.
“Em ở đâu?”
Cố Tinh Trạch nghi hoặc, xe đậu ngay dưới nhà trọ của cô, anh bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đen như mực của nhà cô, mày nhíu lại.
“Em đang ở đâu, anh tới đón em.”
Vân Thi Thi đỡ đầu đau nhức, bất đắc dĩ nói: “Không cần tới đón em đâu, em sẽ...về ngay thôi.”