Hữu Hữu lại nói, “Địa chủ không đánh được, trên tay cháu có rất nhiều bom, còn có bốn con át chủ bài, cậu không thể không thua.”
Cung Kiệt xùy một tiếng, “Khoác loác.”
Hữu Hữu lại hừ hừ nói, “Vậy thì chờ xem!”
Cung Kiệt dẫn đầu đánh, 7 8 9 10 J Q K, bảy quân bài tiến.
Nhưng mà một giây sau Mộ Nhã Triết ném ra 8 9 10 J Q K A, trực tiếp chặn bài lại, anh ra bài lớn nhất.
Trừ phi là bom, nếu không khó giải.
Mộ Nhã Triết xuất bài, trực tiếp bài trừ hiềm nghi anh là địa chủ tối.
Nào có người trong nhà chắn bài người trong nhà chứ?
Bởi vậy Mộ Nhã Triết căn bản không bị nghi ngờ.
Nhưng mà ngay lúc bài anh sắp hết trước, mắt Hữu Hữu cực kỳ sắc bén, trong đống bài của Mộ Nhã Triết, phát hiện ra một quân bài.
Quân 9 đen.
Đây là Cung Kiệt kêu bài địa chủ.
Cậu là người thứ nhất phát hiện, những người khác cũng dần dần phát hiện ra.
“Cha à, cha là địa chủ tối sao?”
Vân Thi Thi thấy được lá bài, quá sợ hãi!
Cô vẫn cho rằng Mộ Nhã Triết là đồng đội, cho nên Mộ Nhã Triết ra bài, cô đều không có phòng bị gì, kết quả không nghĩ tới là địa chủ tối.
Mà Cung Kiệt cũng mờ mịt như vậy, ngổn ngang trong gió, “Anh là địa chủ tối sao?”
Mộ Nhã Triết thẳng thắn thừa nhận, gật gật đầu, “Ừm.”
Cung Kiệt trực tiếp xù lông, “Vậy anh chèn ép bài em làm gì?”
Mộ Nhã Triết khẽ nói ra một câu, “Nhìn em không vừa mắt.”
Mọi người, “…”
Cung Kiệt lại ngổn ngang trong gió.
Vân Thi Thi không nói hai lời, lần này không có khả năng để cho Mộ Nhã Triết đi, trực tiếp dùng bom chặn lại.
Lần này địa chủ số một xem như là hết gạo sạch đạn rồi.
Bài trên tay Mộ Nhã Triết cực kỳ đẹp, vốn trên tay có một quả bom, nhưng mà quả bom này đã sớm đè Cung Kiệt, dùng hết.
Trên tay Cung Kiệt có hai quả bom, cũng đều bom Mộ Nhã Triết hết.
Lần này không có khả năng ra tay rồi.
Bài trên tay Hữu Hữu đúng là nghịch thiên, cậu vốn cho rằng cha là đồng đội, bởi vậy vẫn thả cho cha đi, kết
quả sau khi biết rõ thân phận của cha, cậu trực tiếp bắt đầu vung tay đánh bài.
Hai người Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết giương mắt nhìn nhau, không có bài đè ép được.
Vân Thi Thi và Hữu Hữu Hoa Cẩm cũng coi như phối hợp hiểu ngầm, trực tiếp thắng.
Cung Kiệt ném bài, buồn bực gào khóc, “Đây là đấu tranh nội bộ đó! Vốn có thể thắng mà! Anh rể, anh có lập trường hay không, bài đẹp như vậy, đè em làm gì?”
Mộ Nhã Triết nói câu vàng ngọc đó lần hai, “Nhìn em không vừa mắt!”
Cung Kiệt nổi giận, “Anh!”
Vân Thi Thi lập tức đứng ra làm người hòa giải, nói, “Ai nha, cho dù thế nào, thua cũng thua rồi, hai người ngoan ngoãn nhận trừng phạt đi nhé?”
Hữu Hữu ôm bụng cười lăn lộn, cậu vốn cho rằng cha là đồng đội của mình, ván này cậu lại thua rồi.
Không nghĩ tới kết cục lại xoay ngược lại.
Cậu đúng thật là thua, nhưng mà cha cũng thua.
Cậu cười ha ha, cực kỳ vui vẻ.
Cung Kiệt thua mặt xám mày tro, thua thì thua, nhưng lúc này thua, quả thực bực tức trong lòng.
“Trừng phạt như thế nào thì tốt đây?”
Hữu Hữu cực kỳ lãnh khốc nhếch môi, vẻ mặt Cung Kiệt có chút sợ hãi rồi.
Thằng nhóc này, cũng là phúc hắc số một, không biết lần này sẽ nghĩ ra chủ ý ôi thiu gì.
Hoa Cẩm và Vân Thi Thi bình tĩnh, ở một bên khí định thần nhàn*.
*: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
“Hay là như vậy đi, cậu, cậu và cha mười ngón đan xen, cho đến khi ván bài tiếp theo kết thúc.”
Cung Kiệt cả kinh mở to hai mắt nhìn, “Cháu đang nói đùa sao?”
“Không có nói đùa mà. Nhanh lên, tay trong tay, không được kéo dài thời gian nha.”