Dừng một chút, Lâm Bác Hùng còn nói, "Mặt khác, cha cảnh cáo con, không được giở trò gì nữa! Cha không muốn mình bị dắt mũi chạy vòng vòng! Rơi vào hoàn cảnh này, những điều tốt đẹp trước kia cha dạy cho con, con phải biểu hiện ra ngoài không sót điều nào cho cha, nên làm thế nào, trong lòng của con nên biết rõ! Nếu không làm theo yêu cầu của cha, cha chắc chắc sẽ có cách, khiến con hiểu thế nào là biết vậy chẳng làm!"
Lâm Tuyết Nhã theo nghe ra uy hiếp không thèm che dấu trong lời nói của ông ta, ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt Lâm Bác Hùng không bình tĩnh giống ngày xưa, mà lộ ra vẻ độc ác khát máu, trong lòng cô ta hiểu rõ, cha đã thật sự tức giận, thậm chí đang mưu tính thủ đoạn gì đó, cô ta lập tức liên tưởng đến Hoa Cẩm, lập tức kêu khóc hỏi: "Cha muốn làm gì Hoa Cẩm!?!"
"Anh ta trăm phương ngàn kế địa dụ dỗ con rơi vào vũng bùn, loại đàn ông như vậy, chặt chân cũng xem như nhẹ tay rồi! Cha thấy anh ta là nghiệp chướng của con, con mới bị anh ta mê hoặc điên hồn đảo phách như thế! Cha thấy thằng nhóc đó, ngoại trừ khuôn mặt đẹp đến khác thường thì không còn gì nữa, cha muốn nhìn xem, nếu cha hủy hoại khuôn mặt kia, anh ta không còn vẻ ngoài như vậy nữa, con có còn mất hồn mất vía vì anh ta hay không!"
Lâm Bác Hùng hừ lạnh, giọng điệu tràn ngập coi thường và tàn nhẫn.
Lâm Tuyết Nhã lập tức sợ tới mức kêu lên, "Con không cho phép cha đối xử với anh ấy như thế!! Cha! Cha đừng ép con có được không, con không muốn kết hôn, con không muốn gả cho người khác. Con chỉ muốn ở bên cạnh Hoa Cẩm, con thương anh ấy, con muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh ấy, không xa không rời, vì sao cha không thể cho con toại nguyện?!"
"Bởi vì, người với người, từ khi vừa sinh ra, đã không phải ngang hàng!" Lâm Bác Hùng lạnh lùng thốt.
- - Bởi vì, người với người, từ khi vừa sinh ra, đã không phải ngang hàng.
Xuất thân của Lâm Tuyết Nhã cao quý, mà Hoa Cẩm đi lên từ tầng lớp thấp nhất.
Hai người như vậy, chỉ có thể tồn tại trong hai thế giới song song, vĩnh viễn không
có giao điểm trong vận mệnh.
Nhưng Lâm Tuyết Nhã và Hoa Cẩm lại có một khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi, chỉ là vì, lúc Hoa Cẩm nghèo túng nhất, cô ta xuất hiện.
Lâm Bác Hùng tận tình khuyên bảo: "Tiểu Nhã, cha thật sự không hiểu nổi con, thật là không hiểu nổi con! Con nói xem, danh phận mợ chủ tốt đẹp thì con không đi tranh thủ, dây dưa không rõ với một đứa nghệ sĩ làm cái gì! Con và anh ta, căn bản không có tương lai gì đâu! Chẳng lẽ con không biết, thằng nhóc con yêu thương trong lòng này, lúc chưa ra nghề, bị bao nhiêu người chơi đùa?! Anh ta chỉ là một kẻ vùng vẫy trong tầng thấp nhất thôi, căn bản không có tôn nghiêm gì đáng nói. Con ở bên cạnh anh ta, sẽ nhục nhã không còn thanh danh! Quá khứ của anh ta, chẳng lẽ con thật sự chưa từng điều tra sao? Dùng từ ngữ thời cổ mà nói, thằng nhóc này, đặt ở cổ đại thì là tiểu quan*, là đồ chơi dành cho những người quyền quý chơi đùa trong lòng bàn tay! Từ nhỏ anh ta đã là đồ chơi, con ở bên cạnh anh ta, sẽ phải chịu bao nhiêu áp bức và lăng nhục chứ. Thân phận của anh ta đê hèn như vậy, sao có thể xứng với con? Đồn ra ngoài, chẳng phải là cho người ta thấy chuyện cười của con, chuyện cười của nhà họ Lâm sao? Ông nội con đã trả giá rất nhiều cho nên nhà họ Lâm mới có được thanh danh như bây giờ, tất cả không thể biến thành tro tàn vì sai lầm của con!"
*tiểu quan: trai bao
Mặt Lâm Tuyết Nhã trắng bệch.
"Đủ rồi, đừng nói nữa..."
Lâm Tuyết Nhã nắm chặt nắm tay.
Quá khứ của Hoa Cẩm, làm sao cô ta lại không biết.
Trước khi đi vào Làng Giải Trí, anh ta quả thực giống như cha nói vậy, là đồ chơi của những người đó, không phải cô ta chưa từng đến nơi như vậy, xa hoa đồi trụy, hành vi phóng đãng, nhưng vừa nghĩ đến những gương mặt xấu xí đó, cô ta chỉ càng đau lòng cho Hoa Cẩm vì những đau khổ mà anh ta đã gánh chịu.