Từ nghèo đến giàu có, tâm trí người ta sẽ vì một đêm phất nhanh mà trở nên vô cảm, bởi vì đến quá đơn giản, cho nên mất đi cũng rất nhanh.
Tục ngữ nói, hậu đức tải vật*, đó là đạo lý này.
*: Kẻ đạo đức cao thượng có thể gánh vác được nhiệm vụ lớn lao.
Như vậy, trong một đêm, hai bàn tay trắng thì thế nào?
Càng gian nan hơn.
Lâm Tuyết Nhã vì anh ta liều lĩnh, nhưng sớm muộn gì, cô ta vì anh ta mà kích thích mù quáng, sớm muộn gì cũng bị chi phí hiện thực đánh tan.
Giống người bình thường cố gắng vì cuộc sống ngày mai sao?
Đừng nói giỡn.
Anh ta vừa định mở miệng, mặt nước đột nhiên có bọt khí rất nhỏ nổi lên.
Trong túi quần áo, có thứ gì đó đang chấn động.
Là di động.
Hoa Cẩm lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, còn chưa nhìn thấy rõ ràng rốt cuộc là ai gọi điện thoại tới, Lâm Tuyết Nhã đã đoạt lấy di động, nhìn lướt qua màn hình, trên màn hình hiển thị tên là “Thi Thi”.
Vân Thi Thi…
Là cô điện thoại đến sao?
Lâm Tuyết Nhã cắn chặt môi, trầm giọng chất vấn, “Đêm qua anh đi đâu?”
Hoa Cẩm yên lặng không nói.
“Nói!”
Lâm Tuyết Nhã ném mạnh điện thoại di động xuống đất.
Tiếng chuông lại không vang nữa.
Hoa Cẩm đột nhiên có chút không vui, “Nhặt lên.”
“Cái gì?” Lâm Tuyết Nhã mở to hai mắt nhìn.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông bình tĩnh và im lặng không nói, vậy mà vì hành động phát tiết của cô ta, trở nên như sư tử bị chọc giận, ánh mắt sắc bén.
“Nhặt di động lên!”
“Anh tức giận sao?”
Lâm Tuyết Nhã ép hỏi anh ta, “Rốt cuộc Vân Thi Thi là cái gì, anh vì cô ta mà lại tức giận như vậy?”
“Nhặt lên!”
Hoa Cẩm giống như thật sự bị chọc giận.
Ánh mắt anh ta ngoan độc nhìn chằm chằm cô ta, giống như bị chạm vào vảy rồng, xanh cả mặt.
“Lâm Tuyết Nhã, một vừa hai phải thôi?”
Lần đầu tiên, gọi thẳng tên họ của cô ta.
Hoa Cẩm hoàn toàn bị chọc giận, mất hết kiên nhẫn, “Em còn tùy hứng bao lâu nữa?”
“…”
Hoa Cẩm lạnh lùng cười, “Em có biết, anh ở cùng với em, có đau khổ hay không? Rõ ràng
không thích một người, lại còn phải làm bộ yêu rất sâu đậm, chẳng những phải phối hợp diễn với em, còn phải đối mặt với uy hiếp và bạo lực của gia tộc em nữa. Đủ chưa?”
Anh ta đột nhiên đứng từ trong bồn tắm dậy, tao nhã bước ra.
Anh ta có bao nhiêu ung dung, thì có bấy nhiêu phụ trợ chật vật và lúng túng của cô ta.
Lâm Tuyết Nhã cũng không dám tin, có một ngày, anh ta sẽ phản kháng mình.
“Lâm Tuyết Nhã, anh buông tha em, em cũng buông tha anh đi?” Hoa Cẩm vừa nói vừa nhặt di động từ trên đất lên, cẩn thận lau lau một lát, lập tức không quay đầu lại rời khỏi phòng tắm.
Lâm Tuyết Nhã sững sờ giật mình tại chỗ, lại không có bất luận phản ứng gì.
Hoa Cẩm rời khỏi phòng tắm, sau đó là một quãng thời gian dài vắng lặng. Ngay sau đó, cô ta nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.
Ngực đột nhiên ‘Hồi hộp’ một phen!
Anh ta - - đi rồi!
Không quay đầu lại đi rồi!
Mà cô ta, lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Cô ta chân chính… Hai bàn tay trắng rồi.
Lâm Tuyết Nhã ngồi xuống, ôm lấy hai đầu gối, tuyệt vọng vùi mặt vào khuỷu tay, lớn tiếng khóc lên.
…
Hoa Cẩm thay quần áo, sau khi rời khỏi nhà, đứng ở một nơi kín đáo, bấm một số điện thoại.
Lúc điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến tiếng đàn ông uy nghiêm mà thâm trầm, “Ai vậy?”
Cha con hai người đúng là giống nhau.
Ngạo mạn như vậy.
Hoa Cẩm trầm mặc một lát, đầu bên kia không còn kiên nhẫn, “Nói chuyện!”