Một phen bộc bạch, như lưỡi dao sắc bén, xé toạc những điều cô luôn muốn giấu kín, máu tươi đầm đìa.
Từ nhỏ cô đã sống đầu đường xó chợ, ngay cả dáng vẻ của cha ruột mình thế nào cũng không biết, từ khi có nhận thức, cô chỉ biết cô có một người mẹ, nhưng người thân nhất này khi cô còn nhỏ đã bước sang thế giới bên kia.
Thật vất vả cô mới có một gia đình, tuy Vân Nghiệp Trình không có bất kì quan hệ máu mủ gì với cô, nhưng dẫu sao cũng đã cho cô một mái nhà!
Mặc dù những thành viên của căn nhà này không ưa cô, song chi phí ăn mặc, từ trước đến giờ cô không hề thiếu.
Có ơn tất báo, đây là nguyên tắc cô luôn tôn thờ. Nên biết rằng, lúc trước khi Vân Nghiệp Trình đến bước đường cùng vẫn còn giữ lại cho cô một khoản tiền. Lòn của cô không thể cứng như sắt, trơ mắt nhìn cha lúc đó không còn đường để đi.
Cô không thể lui được nữa, đành khuất nhục ký hiệp ước.
Nhưng đây là điều cô muốn sao? Cô chỉ là... muốn bảo vệ người thân của mình mà thôi.
Ép hỏi liên tiếp khiến Mộ Nhã Triết trở tay không kịp.
Anh chưa từng thấy dáng vẻ mất khống chế như này của cô.
Giờ khắc này cô, tuyệt vọng mà không có trợ giuớ, vẻ kiên cường nỗ lực đắp nặn lên thoáng cái đã đổ nát, quân lính tan rã.
“Rốt cuộc kiếp trước tôi đã làm sai điều gì, tôi nợ anh à? Hay đã giết người, phóng hỏa, là tội đồ tội ác tày trời? Phải! Là tôi sai, tôi không nên cướp con của anh nhưng mà Hữu Hữu... cũng là con của tôi mà! Tôi đồng ý chịu trách nhiệm, nợ tiền trái hợp đồng, cả đời này tôi sẽ dốc hết sức để trả lại cho anh! Anh muốn tôi ở lại bên cạnh anh, tôi cũng đồng ý rồi! Nhưng sao anh có thể nhục nhã tôi như vậy? Tôi là con người, không phải một món đồ! Tôi cũng có suy nghĩ, tôi cũng có tình cảm, tôi cũng biết đau, tại sao mỗi lời nói của anh đều như dao đâm khiến người ta đau nhức thế? Tôi là người phụ nữ của anh thì tôi không có tôn nghiêm sao? Tôn nghiêm vốn có của một
con người cũng không có ư? Rốt cuộc tôi đê tiện đến bao nhiêu mà anh phải giày xéo tôi như thế? Bởi vì tôi là người phụ nữ của anh, anh ra lệnh một tiếng, tôi phải mở thân thể, mặc anh cần anh cứ lấy?! Anh muốn vậy sao? Tôi không phải!”
Mộ Nhã Triết bóp mạnh gò má của cô, quát lên: “Câm miệng!”
Nỗi lòng cô trút ra, khiến anh không thể hít thở! Từng câu từng chữ, nghe mà hãi hùng, anh hận cô tự quyết định, anh là người như vậy sao? Ở trong mắt cô anh độc ác đến vậy ư?
Anh quát bảo dừng lại, cô liền cắn chặt môi, không nói nữa.
Vân Thi Thi thấy anh nhìn chăm chú, nước mắt rơi xuống như mưa, lệ chảy thành sông.
Nhưng tủi nhục chua xót cô tích góp từng chút một suốt mười mấy năm qua tuôn trào thành những câu nói xuất phát từ nội tâm, những giọt nước mắt này đâu phải muốn ngừng là có thể ngừng?!
Cô không phải con rối, cô cũng có cảm giác, cô hài lòng thì cười, đau khổ thì khóc. Nhưng cô không thể khóc, Hữu Hữu sợ nước mắt của cô, sợ cô thương tâm khổ sở.
Cho nên, cô cố gắng giấu sự yếu đuối vào mình vào sâu.
Vân Na khao khát may mắn của cô, có thể được Lâm Phượng Thiên thưởng thức, bước chân vào giới diễn xuất, tiền đồ vô lượng!
Nhưng cô cũng hâm mộ Vân Thi Thi có một người cha và người mẹ chiều chuộng cô ấy vô điều kiện, quan tâm bao dung cô ấy!
Cô chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường, sống động chứ không phải là một cái xác không hồn, được yêu thương, được che chở, ít nhất... không phải chịu đối xử bất công thế này!
Vân Thi Thi sụp đổ vươn tay, dùng sức đẩy người đàn ông, nhưng người đàn ông này vẫn đứng lặng như núi Thái Sơn, mặc cho cô đẩy thế nào cũng không hề suy suyển.