"Ân Nhã, cái miệng này của em ngọt quá!"
Anh ta bỗng nhiên tập kích, như khiến cho cô ta bị hoảng sợ, hít một hơi khí lạnh, vươn tay đẩy anh ta ra, có vẻ bối rối khó xử.
"Anh Yến Thừa... Đừng... Đừng như vậy..."
"Ân Nhã, em đêm nay, cũng thật xinh đẹp..."
Mộ Yến Thừa vừa cười ngớ ngẩn, vừa vươn tay, chạm đến chỗ xinh đẹp kia.
"Hít - - "
Cảm xúc nhẵn nhụi khiến anh ta không nhịn được nhắm hai mắt lại, lại càng vô cùng tham lam tiến tới sát người cô ta.
Giờ phút này, thuốc trong cơ thể anh ta đã hoàn toàn phát huy tác dụng rồi.
Nhiệt độ trên người không ngừng nóng bỏng lên, lập tức đốt đến chỗ cô ta, Tống Ân Nhã ý thức được, hẳn là thuốc trong cơ thể người đàn ông bên người mình đã hoàn toàn phát tác, không khỏi quẩy người một cái, lập tức lừa gạt, "Anh Yến Thừa, anh say rồi, em đưa anh về nhà, có được không?"
"Anh không muốn về nhà!!"
Mộ Yến Thừa sốt ruột khó nén ôm cô ta, ôm lấy cô ta vào lòng, men say mông lung thì thào, "Anh muốn em, anh chỉ muốn em..."
Tống Ân Nhã vừa ứng phó anh ta, vừa yên lặng oán thầm trong lòng: Thuốc này đúng là ghê gớm.
Đây cũng không phải thuốc mê thông thường trên thị trường.
Cũng không biết Giang Khởi Mộng tìm thấy từ đâu, lúc đưa thuốc cho cô ta, luôn mãi dặn dò, thuốc này phát huy tác dụng rất nhanh, nếu bỏ vào rượu, một ly uống cạn, không quá vài phút, tác dụng sẽ hoàn toàn phát ra, hơn nữa, khiến người ta sinh ra ảo giác, là một loại thuốc mê.
Tống Ân Nhã không nghĩ tới, tác dụng lại mạnh hơn trong tưởng tượng của cô ta rất nhiều.
Người Mộ Yến Thừa xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa thần chí hỗn độn hôn lên mặt Tống Ân Nhã, vừa không ngừng mà nói lảm nhảm, "Nóng quá..."
Nóng quá - -!
Mộ Yến Thừa chịu không nổi thuốc mãnh liệt như vậy, lại thêm vào, trừ thuốc ra, lúc nãy anh ta cũng uống không ít rượu tây, vốn có men say, cho nên càng thấy nóng.
Anh ta tựa vào ghế sofa phía sau, không khỏi vươn tay, cầm cà- vạt, luôn
mãi kéo xuống, giống như mở cà- vạt ra, mới có thể thư thái một chút!
Tống Ân Nhã thấy anh ta rời khỏi mình, được giải thoát, nhất thời căng thẳng ngồi dậy.
Người đàn ông chết tiệt!
Sức tay sao có thể lớn như vậy?
Tống Ân Nhã vừa ác độc mắng trong lòng, vừa cúi đầu xem kỹ trên thân mình.
Váy dài bút chì trên người, thắt lưng đã rơi ra, ống tay áo tuột khỏi đầu vai, còn trên làn váy, càng bị anh ta chà đạp thành từng nếp uốn, mới vừa rồi, động tác anh ta hung mãnh, suýt nữa xé rách quần bảo vệ của cô ta.
Cô ta thấy rất mất tự nhiên, khóe mắt thoáng liếc nhìn người đàn ông bên người, đã thấy chẳng biết anh ta ngồi dậy lúc nào, vẻ mặt u ám nhìn cô ta, mắt sáng như đuốc, sắc bén làm cho người ta sợ hãi.
"Sao em lại tới đây!?"
Tống Ân Nhã bị câu hỏi đột ngột này làm cho mờ mịt, mơ hồ mở to hai mắt, nhìn lại anh ta, bật cười nói, "Anh Yến Thừa, lời này của anh là có ý gì vậy?"
Một câu "anh Yến Thừa" mềm mại mà dịu ngoan của cô ta, khiến sắc mặt vốn y ám của anh ta, hóa thành một vũng nước xuân.
Đó là một loại thâm tình vô cùng mềm mại.
Người Mộ Yến Thừa hơi lung lay, lắc lắc đầu, lần thứ hai mở to mắt, đã biến thành vô cùng dịu dàng.
Trong tầm mắt mơ hồ không rõ của anh ta, Mạnh Tinh Tuyết toàn thân kiều diễm, váy đỏ au, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, càng trở nên quyến rũ diễm lệ, chỉ thấy cô ta có chút bối rối ngồi ở trước mặt anh ta, giống như khi mới gặp vậy.