"Không... Không có!"
"Lái xe cho tốt!"
"Vâng! Cô chủ."
Lái xe an phận từ đấy.
Xe đến khách sạn rất nhanh.
Tống Ân Nhã lập tức đẩy cửa ra, dặn dò lái xe một câu, "Coi chừng anh ta cho tốt!"
"Vâng..."
Tống Ân Nhã nói xong, có ý khác quay đầu lại, nhìn thoáng qua Mộ Yến Thừa, lập tức cười dịu dàng, "Anh Yến Thừa, em lập tức quay lại ngay."
"Chớ đi..."
"Ầm!"
Đáp lại anh ta, là tiếng đóng cửa lạnh lùng.
Năm phút đồng hồ sau, người phụ nữ trở lại, nhưng mà quay lại cũng không phải Tống Ân Nhã, mà là một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ này cũng mặc váy dài đỏ tươi, thân hình xấp xỉ Tống Ân Nhã, trang điểm cũng tương tự, vừa liếc mắt một cái, vô cùng giống Tống Ân Nhã.
Mở cửa xe, cô ta dựa sát vào nhau Mộ Yến Thừa, há mồm, giọng nói lại càng vô cùng mềm mại, "Anh Yến Thừa, chúng ta về nhà."
"Tinh Tuyết..."
Mộ Yến Thừa vẫn nói cái tên này, mặc cho người phụ nữ đỡ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào khách sạn, xuyên qua sảnh trước tráng lệ và hành lang dài, đi vào trong thang máy.
Đẩy ra cửa phòng đặt sẵn, người phụ nữ đỡ Mộ Yến Thừa đi vào, mới vừa đưa anh ta về tới phòng ngủ, Mộ Yến Thừa nháy mắt đảo khách thành chủ, bắt lấy vai cô ta, xoay người, đè cô ta lên giường.
Hơi thở người phụ nữ hơi dồn dập, anh ta cũng thở gấp, đè lên cô ta, chăm chú nhìn cô ta, người phụ nữ dưới thân, đẹp đẽ động lòng người, nhưng rơi vào trong mắt anh ta, cuối cùng lại hiện lên khuôn mặt quyến rũ của Mạnh Tinh Tuyết.
Loại thuốc này, làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Trong lòng nhớ ai, thì sẽ nhìn thấy người đó.
"Tinh Tuyết...!"
Anh ta lầm bầm một câu, mạnh mẽ cúi đầu, hôn lên môi đỏ mọng mềm mại kia, thô bạo cởi váy của cô ta!
Cơ hồ không có bất kì tiền diễn nào, trên giường lớn KINGSIZE này, anh ta hung ác giữ lấy người phụ nữ dưới thân.
...
"Tinh Tuyết... Tinh Tuyết..."
Trong lúc luật động, anh ta không ngừng lặp lại cái tên này, như si như say, vì cô mà cuồng dại.
Trong lúc điên loan đảo phượng, chỉ có cô, nhớ kỹ cô
ta, không còn gì khác.
"Yến Thừa..."
Người phụ nữ dưới thân đáp lại anh ta.
Mộ Yến Thừa cúi đầu, giống như thấy đuôi mắt xấu hổ xinh đẹp của Mạnh Tinh Tuyết, câu hồn người ta, bụng dưới anh ta căng thẳng, suýt nữa phát tiết ra...
...
Lúc Tống Ân Nhã đẩy cửa phòng ra đi vào, đứng trong phòng khách, nghe thấy tiếng động phát ra trong phòng ngủ, người đàn ông nặng nề thở dốc, người phụ nữ nũng nịu nức nở, liên tiếp.
Thuốc, tóm lại là phải giải.
Nhưng hiện giờ cô ta có thai, tự nhiên không thể, may mà dưới tác dụng như vậy, người đàn ông này căn bản cũng không rõ, người xảy ra quan hệ với anh ta, cuối cùng là ai!
Đợi cho anh ta mệt mỏi, hết thuốc, đi ngủ, cô lại đi vào thay người, sáng mai, lúc Mộ Yến Thừa tỉnh lại, thấy đó là cô ta, tự nhiên hội suy đoán rằng, người phụ nữ trắng đêm mây mưa với anh ta, cũng là cô ta!
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tống Ân Nhã cười lẳng lơ, trong lúc vô ý quay sang, lại thình lình trông thấy sắc mặt trắng xanh không chịu nổi của mình trong gương, bỗng nhiên cảm thấy, mình bây giờ, có chút đáng thương!
Đáng thương!
Thật đáng buồn, đáng tiếc!
Sao cô ta lại lưu lạc đến mức này.
Không tiếc giày xéo chính mình như vậy, chỉ vì một danh phận!
Tống Ân Nhã run rẩy xoa mặt mình, mấp máy môi, bỗng nhiên trong mắt dần hiện ra một sự độc ác!
Nghĩ những thứ vô dụng này làm gì!
Nếu việc đã đến nước này, nên cắn răng đi đến bước cuối cùng!
Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết, chắc chắc tôi sẽ khiến các người hối hận!