Mộ Yến Thừa trong mắt lấp lóe không yên.
Cưới cô ta?!
Tại sao có thể chứ?
Anh ta lại phải cùng nhà họ Tống kết thông gia, cưới cô ta?!
Vậy Lâm Tuyết Nhã kia biết làm sao bây giờ?
Tuy rằng anh ta cùng với người phụ nữ yêu kiều kia huyên náo tan rã trong không vui, nhưng không có nghĩa là anh ta từ bỏ lần gặp mặt đáng quý này.
Huống hồ..
Anh ta vẫn coi Tống Ân Nhã như là hậu bối, đối đãi với cô ta như em gái, làm sao có khả năng cưới cô ta làm vợ.
Mộ Yến Thừa hối hận không thôi, như thế nào lại ra cái tình huống như vậy.
Giang Khởi Mộng thấy Mộ Yến Thừa im lặng không lên tiếng, trong lòng âm thầm oán hận buồn bực, thằng nhóc này, tại sao không nói một chút nào?
Vào lúc này, nên chủ động nói “cháu đồng ý cưới Ân Nhã làm vợ” mới đúng chứ?
Như vậy mới có lối thoát cho tất cả mọi người đi chứ.
Chẳng lẽ, còn muốn con gái bà ta phải chủ động nói: Mộ Yến Thừa, nếu anh đã phạm phải loại sự tình này, vậy tôi đành phải ủy khuất gả cho anh.
Nói như vậy, có vẻ không được lắm, còn biến thành mặt dày mày dạn, dường như không mong gả cho anh ta không được.
Nhà họ Tống dù sao cũng là danh môn thế gia, không thể có khả năng không biết xấu hổ mà nói như vậy được.
Giang Khởi Mộng càng nghĩ, càng cáu giận, lại nghe Mộ Yến Thừa chậm rãi nói: " Sự tình nếu đã xảy ra, nên nghĩ như thế nào để bù đắp. Cháu xác thực đã phạm sai lầm, chà đạp Ân Nhã, thế nhưng... Chuyện này hiện giờ khiến cháu rất loạn, cháu cũng không biết nên làm như thế nào, cháu sẽ cố gắng để bù đắp cho Ân Nhã. Bác gái, hiện tay đầu óc cháu rất loạn, có thể hay không cho cháu suy nghĩ thật kĩ?”
Giang Khởi Mộng tức giận đến run rẩy môi, miệng vài lần há ra, muốn nói rồi lại thôi, nhất thời cũng không biết nói tiếp làm sao.
Mộ Yến Thừa phảng phất nhìn ra sự lo lắng của bà ta, cay đắng nở nụ cười, "Cháu, Mộ Yến Thừa, tuy rằng không phải nhân vật anh kiệt gì, nhưng cũng là một đàn ông đường đường chính chính, nếu làm hỏng việc, liền nhất định sẽ chịu trách nhiệm, chắc chắn cháu sẽ không trốn tránh!
Bác gái, bác yên tâm, cháu nói ra hứa hẹn, nhất định giữ lời!"
"Cậu có thể nói như vậy, tốt nhất nên như thế!" Giang Khởi Mộng nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói, "Ân Nhã nhà chúng tôi bị ủy khuất, quyết không thể liền như thế quên đi! Mộ Tống hai nhà cũng có bao nhiêu năm giao tình, tôi cũng không muốn bởi vì chuyện này làm cho hai nhà đều không vui! Nếu cậu đã nói như vậy, như vậy, Ân Nhã, tôi trước tiên mang về nhà! Cậu nghĩ kĩ rồi đến nhà họ Tống tìm tôi!"
Mộ Yến Thừa biểu tình phức tạp gật đầu.
Sau khi Giang Khởi Mộng cùng Tống Ân Nhã rời đi, Mộ Yến Thừa hít một hơi khí lạnh, đi tới phòng tắm, cởi quần áo, dội nước lạnh để tỉnh táo.
Trong phòng mở hệ thống sưởi nhiệt, nóng muốn chết.
Thêm vào lúc nãy không hiểu ra sao náo loạn một hồi, Mộ Yến Thừa cảm giác đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, anh ta bỗng nhiên duỗi ra một đấm, tàn nhẫn mà nện ở trên tường, lúc này mới phát tiết một phen, ra khỏi phòng tắm.
Đi đến phòng khách, nhìn thấy di động trên ghế salông, cầm lấy điện thoại, ra lệnh quản gia đưa một bộ quần áo đến.
Cúp điện thoại, chợt thấy một tin nhắn chưa đọc, là Mạnh Tinh Tuyết gửi tới.
Mộ Yến Thừa dâng lên một dự cảm bất thường.
Anh ta cau mày, mở tin nhắn ra.
"Yến Thừa, em đi rồi, em quyết tâm rời xa anh, rời xa thành phố này, có thể, sẽ không bao giờ trở về!..."
Mộ Yến Thừa chưa xem xong, bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nổi lên một vệt lệ sắc, bỗng nhiên xoay người, cũng không để ý một thân ướt nhẹp, tông cửa xông ra.
"... Thành phố này, có rất nhiều điều liên quan với trí nhớ của anh, không nỡ, nhưng phải ép mình cam lòng..."