Phản ứng khác thường này khiến cậu hoài nghi khuynh hướng giới tính của Cung Kiệt.
Nhớ rõ có một lần, một người phụ nữ có ý muốn tiến gần tới anh, Cung Kiệt trực tiếp ôm hai bánh bao nhỏ vào ngực, dụng tiếng Anh lưu loát, đáp lại: "Thật xin lỗi, tôi có vợ rồi."
Tiểu Dịch Thần nghe không hiểu.
Nhưng Hữu Hữu vừa nghe đã hiểu.
Cậu đang lấy bọn họ ra làm lá chắn!
Giữa lúc đang trêu đùa nhau, người phục vụ liền bê thức ăn lên, vừa mới bày đĩa thịt bò cùng mấy mấy đĩa thịt nguội nhỏ lên bàn, người phục vụ lại giống như làm ảo thuật, trên bàn tay xuất hiện một nhành hoa hồng, đưa cho Cung Kiệt.
Cung Kiệt nghi ngờ nhíu mày.
Người phục vụ lịch sự khom lưng, bàn tay chỉ về phía người phụ nữ tóc vàng mắt xanh ngồi ở đằng kia, khách khí nói: "Thưa quý ngài, nhánh hoa hồng này là quý cô ngồi ở bàn số 3 muốn tặng ngài! Hi vọng ngài có thể dùng cơm vui vẻ!"
Nói xong, anh ta liền rời đi.
Cung Kiệt lạnh lùng đặt hoa hồng sang một bên.
Hữu Hữu nói: "Cậu, cậu cũng quá lạnh lùng, cô gái nhà người ta yêu thích cậu, sao cậu lại không đáp lễ một chút?"
Cung Kiệt đáp: "Cậu không có hứng thú với phụ nữ."
Tiểu Dịch Thần nhấp một ngụm nước trái cây, đôi mắt trừng lớn như đang nhìn một loài sinh vật lạ.
Hữu Hữu nhìn thoáng qua hoa hồng, lại nhìn biểu tình lãnh đạm trên mặt Cung Kiệt, yên lặng, nói: "Cậu, phản ứng này của cậu vô cùng khả nghi nhé! Cháu đang nghi ngờ không biết có phải cậu thích đàn ông không?."
"Khụ!Khụ!"
Lần này là đến lượt Cung Kiệt bị sặc.
Anh một bên ho nhẹ, một bên lấy khăn lau khóe môi, lạnh lùng lườm cậu một cái: "Khuynh hướng giới tính của cậu cháu rất bình thường."
"Nhưng cậu vừa mới nói cậu không có hứng thú với phụ nữ."
"Chú không thích phụ nữ ngực quá lớn."
"..."
"Cũng không thích mông quá lớn."
Hữu Hữu nói: "Đàn ông bình thường đều sẽ thích phụ nữ mông lớn ngực lớn."
"Ồ...? Là như thế sao?" Cung Kiệt trái ngược lại cười rất kiêu ngạo: "Cho nên chú không phải là một người đàn ông
bình thường."
Hữu Hữu bỗng nhiên phúc hắc hỏi: "À... là so với phụ nữ sao?"
Vẻ mặt Cung Kiệt cứng đờ, giương mắt, ánh mắt lạnh băng: "Cút."
Không mở bình thì ai biết trong bình có gì.
Đến nay mỗi khi nghĩ lại tình huống lúc đó, anh vẫn luôn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Hữu Hữu nói ra 10 phần thì phải đến 9 phần khiến cho người ta không chết không ngừng: "Cháu thấy tối đó, mang tai cậu đều đỏ rần lên, rõ ràng đang thẹn thùng!"
"Cút!"
Cung Kiệt dùng ánh mắt cảnh cáo cậu.
Nếu ánh mắt người thật sự có lực sát thương thì trước mắt Hữu Hữu đã sớm đông thành kem que rồi.
Tiểu Dịch Thần ngồi một bên, tinh thần buôn chuyện khiến cho mắt cậu rực sáng: "Ồ??"
"Ừm! Miệng đối miệng hôn nhau."
Tiểu Dịch Thần mở to hai mắt nhìn, gào to một câu: "Chuyện khi nào? Sao anh lại không biết?"
Hữu Hữu đáp: "Tối hôm đó, giao thừa - đêm 30, anh ngủ sớm, bọn em đánh bài, người thua sẽ phải nhận phạt, về sau thua nên bị cha chỉnh cho một trận."
Nói xong, vẫn còn không quên đùa giỡn Cung Kiệt: "Tối hôm đó, có người miệng đối miệng, mang tai đều đỏ ửng."
Cung Kiệt nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ngậm miệng!"
Hữu Hữu lại cười tươi nói: "Ai nha, cậu cũng đừng xấu hổ mà! Cháu rất tiến bộ, chưa bao giờ kỳ thị tình yêu đồng tính!”
Tiểu Dịch Thần cũng lập tức bày tỏ thái độ của mình: "Cậu, cháu cũng không kỳ thị! Đàn ông với đàn ông có quyền được yêu nhau!"