Nói xong, cô ta chậm rãi kéo mũ xuống, lộ ra gương mặt đầy thương tích vô cùng đáng sợ.
Lục Cảnh Điềm ban đầu vẫn chưa nhận ra, nhưng khi nhìn đến những vết thương chồng chất trên khuôn mặt đó thì kinh hãi!
--- "Đừng mà... A... Đừng mà..."
"Đồ tiện nhân! Với khuôn mặt này của cô mà cũng đòi đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?"
"Không muốn... không muốn!"
...
Hồi ức giống như cơn sóng dồn dập kéo đến.
Lục Cảnh Điềm ngã ngồi xuống ghế, hoàn toàn kinh hãi: "Là... là cô..."
"Nhận ra tôi rồi sao?"
Lục Cảnh Điềm sợ tới mức cả người run lên cầm cập.
Cô ta thậm chí không còn nhớ nổi tên của người phụ nữ này nữa!
Chỉ biết là, tất cả những vết thương trên mặt người phụ nữ này đều là do cô ta gây ra!
Sau chuyện đó, người phụ nữ kia mai danh ẩn tích, cha cô ta dọn sạch mọi chuyện, để cho cô ta được yên ổn.
Cô ta không nghĩ rằng, người này sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy.
Chẳng lẽ là tới tìm cô ta để báo thù sao?
Vừa nghĩ tới đây, Lục Cảnh Điềm lập tức nổi da gà, cả người đổ mồ hôi lạnh.
"Xem ra cô Lục đây cũng không ngốc chút nào, chắc cô đã thấy rõ, những vết sẹo trên mặt tôi đây rốt cuộc là do ai ban tặng?"
Lời của cô ta càng khiến Lục Cảnh Điềm đứng ngồi không yên.
Lúc này cô ta giống như đang ngồi trên đống lửa, mà Vân Na lại hoàn toàn trái ngược, vô cùng ung dung bình tĩnh ngồi bên cạnh, lấy từ trong túi áo ra một lọ chất lỏng trong suốt, đổ vào trong chiếc ly đế cao, nhẹ nhàng lắc lắc mấy cái, cũng không uống hết, ánh mắt lạnh lùng dán chặt lên người Lục Cảnh Điềm, giống như lưỡi dao muốn khoét thịt róc xương cô ta vậy.
"Thật xin lỗi!"
Lục Cảnh Điềm sợ tới mức nước mắt rơi xuống ào ào, tay xiết chặt lại, run giọng nói: "Lần đó... không phải là tôi cố ý! Tôi thật sự không cố ý phá hủy khuôn mặt cô! Tôi chỉ là nhất thời nổi nóng... cho nên..."
"Đang giải thích sao?"
Vân Na hơi cong khóe môi, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, không hoảng hốt, không giận dữ cũng chẳng cười đùa, ngược lại càng khiến người ta sợ hãi hơn: "Thật là thú vị nhỉ, cô hủy hết
dung mạo của tôi, khiến tôi phải lưu lạc đến nước này, thế mà giải thích qua loa một câu, cho rằng như vậy là có thể bù đắp lại tất cả sao? Một câu giải thích là có thể khôi phục được dung mạo của tôi như lúc đầu sao? Thật là buồn cười!"
Lục Cảnh Điềm vội vàng nói: "Cô muốn tôi bồi thường thế nào cũng được!"
Vân Na nghe xong, lại thờ ơ, ánh mắt vẫn luôn đặt trên chiếc ly đế cao, biểu tình cũng không có gì khác lạ.
Lục Cảnh Điềm lại càng luống cuống, vội nói: "100 vạn đã đủ chưa?"
"100 vạn?" Vân Na giống như vừa nghe xong một câu chuyện cười, nhếch môi lên cười giễu.
Thật rẻ mạt!
Lục Cảnh Điềm cũng biết mình đã ra giá quá thấp, lại nói: "Một nghìn vạn? Một nghìn vạn đã đủ bù lại cho cô chưa? Nếu như không đủ, chỉ cần cô mở miệng, tôi sẽ gom góp đủ cho cô!"
"Cô Lục thật là hào phóng quá!"
Vân Na bỗng nhiên nhướng mày, nhấc tay lên, hắt thứ chất lỏng ở trong chiếc ly đế cao lên mặt cô ta.
Lục Cảnh Điềm lập tức sợ hãi kêu lên, đứng tại chỗ giãy giụa: "Á! Đây là cái gì? Là axit sunfuric sao? Axit sunfuric..."
Trong tiềm thức cô ta vẫn cho rằng thứ mà Vân Na hắt vào mặt cô ta là axit sunfuric đặc, cho nên sợ tới mức mặt mũi tái mét.
Nhưng mà khoa chân múa tay một hồi lâu vẫn không cảm nhận được sự đau nhức do bị ăn mòn như dự đoán.
Lúc này Lục Cảnh Điềm mới xấu hổ ngồi yên trở lại, sờ sờ chất lỏng sền sệt trên mặt, không biết đó là thứ gì, nhưng tóm lại thì chắc chắn không phải axit sunfuric như trong tưởng tượng của cô ta.
Đúng là sợ bóng sợ gió một hồi!