"Mẹ …, có phải là Hữu Hữu không ngoan? Bà ngoại và dì nhỏ đều không thích Hữu Hữu..."
Cô nghe xong, vô cùng đau lòng.
Vân Na, cô ta không biết chân tướng của sự việc cũng thôi đi, trông thấy Vân Thiên Hữu lần này đến lần khác cướp đoạt sự cưng chiều của cha với cô ta, cho nên tức giận!
Thế nhưng Lý Cầm... Riêng việc Lý Cầm đối xử cay nghiệt với Hữu Hữu, Vân Thi Thi không thể nào tha thứ!
Lúc trước tờ hợp đồng kia, là do bà ta bức bách cô ký!
Cô hi sinh chính mình, là vì giúp nhà họ Vân giảm bớt áp lực nợ nần, thế nhưng bà ta vẫn cay nghiệt với Hữu Hữu, làm sao cô có thể tha thứ được?
Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi nắm chặt tay, chậm rãi nói: "Nếu mẹ không thích con trai tôi, tôi có thể tự mình ra ngoài thuê nhà."
Dứt lời, cô lập tức nói: "Tôi phải đi về, tối hôm qua không có trở về, chắc chắn Hữu Hữu rất lo lắng!"
Nói xong, cô thu dọn đồ đạc của mình, vội vã đi ra cửa.
Mộ Nhã Triết ở sau lưng nói: "Một mình em trở về?"
"Ừ, tự tôi trở về!"
Anh nở nụ cười: "Nơi này không có xe cộ qua lại, ở bên ngoài trang viên có một đoạn đường núi rất dài, em xác định, mình có thể trở về?"
Đột nhiên Vân Thi Thi im lặng, sau đó, cô không còn cách nào đành nhìn về phía anh.
"Đưa tôi về!"
...
Vân Thi Thi chậm chạp không về, bây giờ, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối.
Hữu Hữu đã một ngày chưa ăn cơm, bụng đói đến cồn cào.
Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ chuẩn bị bữa tối chờ mẹ về cùng nhau ăn, nhưng mà bây giờ đã qua bảy giờ tối, chỉ sợ mẹ không về kịp!
Đơn giản cũng lười làm cơm, cậu lấy từ trong tủ lạnh ra một cái bánh pizza buổi trưa đặt còn chưa kịp ăn bỏ vào lò vi sóng đun nóng, ăn ngon lành.
Chẳng qua là, lúc này ăn nhưng trong lòng cậu cảm thấy rất tủi thân!
Lần đầu tiên trong đời, nước mắt bánh bao nhỏ tràn ra viền mắt chảy xuống gò má.
Lúc đầu, cậu còn lau khô nước mắt, nhưng tay nhỏ càng dụi, nước mắt càng chảy không ngừng.
Từ nhỏ cậu đều rất kiên cường, rất dũng cảm, rất ít khi
chảy nước mắt.
Mặc dù là đi bệnh viện tiêm, những đưa trẻ khác không đứa nào không khóc thét lên, chỉ một mình cậu vẫn ngồi ở chỗ đó, dũng cảm đưa cánh tay ra, cau mày, vẻ mặt bình tĩnh, mí mắt cũng không nháy một cái.
Những lúc mà cậu muốn làm nũng với mẹ thì sử dụng nước mắt luôn là sự lựa chọn tốt nhất của cậu.
Bất quá cũng là thủ đoạn nhỏ khi làm nũng, nhưng nước mắt uất ức, là lần đầu tiên.
Cho tới nay, mặc kệ là muộn, mẹ đều trở về cùng cậu ăn cơm, mặc dù công việc bận rộn, cho dù tăng ca đến đêm khuya, cũng sẽ xin quản lí nghỉ một tiếng, trước tiên trở về cùng cậu ăn cơm, rồi trở lại công ty tiếp tục công việc.
Thế nhưng đêm nay, mẹ lại nhỡ hẹn, một cuộc điện thoại đều không có, tự nhiên trong lòng cậu cực kỳ uất ức.
Càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy thương tâm, nước mắt liên tục rơi xuống, cậu đưa tay mạnh mẽ lau đi, cầm lấy điện thoại di động mắt liếc nhìn, đã tám giờ tối, người còn chưa có trở về, uất ức này càng không kìm nén được, chu cái miệng nhỏ nhắn, ôm gối ôm ngồi trên ghế salông khóc lên.
"Hu hu... Mẹ, mẹ không cần Hữu Hữu..."
Tại sao mẹ còn chưa trở về?
Lẽ nào, có người đàn ông kia, thì không cần cậu nữa sao?
Cậu nghĩ tới lời nói khiêu khích của người đàn ông kia, sắc mặt tái nhợt đi.
Chán ghét ông ta!
Bất kỳ người nào muốn cướp mẹ khỏi cậu, đều là người rất xấu!
Vẻ mặt tiểu bánh bao vô cùng u oán, nếu Lý Hàn Lâm ở đây, nhất định sẽ cả kinh con ngươi đều muốn rớt ra ngoài!