Ai mà hi vọng, người đàn ông mình không thể có được nắm tay một người phụ nữ khác, xuất hiện trước mặt mình, còn hạnh phúc như vậy, chói mắt như vậy!
Tống Ân Nhã che miệng, không để mình phát ra tiếng nức nở yếu đuối, trơ mắt nhìn nhân viên cửa hàng dẫn hai người đến trước bộ lễ phục cô ta vừa mới nhìn trúng.
Đúng là bộ lễ phục áo cưới cổ chữ V thương hiệu Vera Wang.
Nhân viên cửa hàng cười nói, “Cô Vân, đó là tác phẩm do nhà thiết kế Vương Vi Vi tạo ra, làm theo số đo của cô! Cô xem, cô có thích không?”
Vân Thi Thi kinh ngạc thật lâu, càng nhìn càng thích, nhịn không được hỏi, “Tôi có thể kiểm tra chất liệu vải được không?”
“Đương nhiên!”
Nhân viên cửa hàng cười nói, “Bộ lễ phục này vốn thuộc về cô! Cơ bản cô không nhìn trúng, sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào.”
Vân Thi Thi nói, “Cảm ơn!”
Cô đi lên phía trước, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vải, hài lòng nói, “Cảm xúc rất tuyệt!”
… Tống Ân Nhã không ngừng hít thở sâu!
Hóa ra…
Hóa ra áo cưới đó anh vì cô cố ý tìm Vương Vi Vi thiết kế sao?
Lại nghĩ đến vừa rồi cô ta xem áo cưới này, cho dù muốn sờ chất liệu, nhân viên cửa hàng đều kiên quyết không cho, lời nói dịu dàng từ chối.
Cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười!
Áo cưới này, sao lại không giống Mộ Nhã Triết, mong muốn mà không thể có được!
Cho dù chỉ cách xa nhau mấy mét, vẫn cảm thấy ngăn cách một hệ ngân hà.
Còn không phải sao!
Vân Thi Thi mặc áo cưới đều là thiết kế độc nhất vô nhị?
Còn cô ta thì sao?
Mặc thử đều là tác phẩm hạng hai.
Nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ nhìn vài bộ còn lại, thật khéo cũng là bộ áo cưới đuôi cá Tống Ân Nhã nhìn trúng, cũng là bộ vì cô mà tạo ra!
Hữu Hữu vỗ tay, mặt mày hớn hở nói, “Giỏi quá! Con cảm thấy mẹ mặc áo cưới đuôi cá này, nhất định rất tao nhã.”
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nói, “Em trai nhỏ, em biết đây là áo cưới đuôi cá sao?”
“Dạ! Em đặc biệt
nghiên cứu, mẹ mặc áo cưới kiểu gì thì xinh đẹp nhất.”
Vân Thi Thi rất hứng thú hỏi, “Vậy con nghiên cứu ra được cái gì?”
“Dạ!”
Vân Thiên Hữu gật gật đầu, lập tức nói, “Nghiên cứu ra được kết quả là, mẹ mặc kiểu nào cũng đều đẹp cả! Ai bảo bộ dạng mẹ xinh đẹp như vậy!”
Mọi người bị chọc cười rồi.
Dù là Mộ Nhã Triết, cũng nhếch khóe môi lên, sẵng giọng, “Vuốt mông ngựa!”
“Vốn là thật mà! Cha chắc chắn cũng nghĩ như vậy!”
Mộ Nhã Triết nói, “Bất luận mẹ con mặc cái gì, cha đều cảm thấy rất đẹp.”
Tống Ân Nhã nghe vậy, trái tim đau đớn lần hai.
Giang Khởi Mộng đi tới, nhìn thoáng qua, nhíu mày, “Sao bọn họ lại đến đây?... Vân Thi Thi cái đồ đê tiện này, không biết dùng thủ đoạn gì, để cho Nhã Triết để tâm cô ta như vậy!”
Tống Ân Nhã càng cảm thấy đau lòng, cắn chặt môi.
Cô ta không có tâm tư gì mặc thử áo cưới, trơ mắt nhìn hình ảnh bọn họ vui vẻ hòa thuận, thấy thế nào cũng cảm thấy đố kỵ.
Bọn họ cười có bao nhiêu hạnh phúc, trái lại làm nổi bật cô ta có bao nhiêu thê lương!
Cô ta hận không thể nghiền nát hình ảnh tốt đẹp đó!
Tống Ân Nhã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không muốn nhìn thấy hình ảnh đau đớn như vậy, xoay người, đặt mông ngồi trên ghế sofa, tức giận đến sức lực để khóc cũng không có.
Nhân viên cửa hàng có chút không hiểu, tò mò tới nghênh tiếp, lễ phép nói, “Cô Tống, số đo của cô còn chưa đo xong!”
Trong lòng lại oán giận: Khách hàng này, đúng là khó hầu hạ!