Vân Thi Thi nghe vậy, trên mặt hiện lên chút lúng túng, mấp máy môi, đối với hai chữ đánh giá của anh cảm thấy hơi mờ mịt, “Chỉ rất đẹp thôi sao?”
Mộ Nhã Triết chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt cô, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc buông xuống thái dương cô ra sau tai.
Anh không giỏi nói chuyện, cũng rất ít khi khen một cái gì đó.
Nhưng mà trong lòng anh hiểu rõ, bộ áo cưới này, chỉ mặc trên đúng người, mới thể hiện được giá trị của nó.
Sau khi cô mặc vào, anh không thể tưởng tượng được bộ áo cưới này sẽ mặc trên người người khác.
Vì cô mà tạo ra, cũng hợp với khí chất hoàn mỹ của cô!
Ngoại trừ hai chữ ‘Rất đẹp’, anh đúng là không tìm ra được từ nào khác để hình dung!
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần xoay quanh Vân Thi Thi hai vòng, thét lên kinh hãi.
Hữu Hữu thán phục nói, “Kiểu dáng bộ áo cưới này không đẹp bằng bộ áo cưới đuôi cá, nhưng mà không nghĩ tới mặc trên người mẹ, vậy mà đẹp đến vậy! Con thấy mẹ nên thay bộ áo cưới kiểu dáng đuôi cá đi! Nhất định là cực kỳ xinh đẹp hơn nữa!”
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc nói, “Mẹ, hóa ra mẹ có thể xinh đẹp như vậy?”
Vân Thi Thi chảy mồ hôi lạnh, đầu đầy mây đen, nhịn không được véo lỗ tai cậu, “Giải thích một phen! Lời nói này của con là có ý gì? Cái gì mà ‘Mẹ có thể xinh đẹp như vậy?’, chẳng lẽ mẹ không mặc áo cưới thì không xinh sao?”
Tiểu Dịch Thần cười kéo tay cô, lẩm bẩm nói, “Bình thường khi mẹ ở nhà lôi thôi lếch thếch, mặc áo ngủ, tuyệt đối không chú trọng cách ăn mặc! Nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ sẽ biến thành bà thím trong lòng con mất!”
Mặt Vân Thi Thi hoàn toàn đen lại.
Hữu Hữu nhịn không được đánh cậu, “Mẹ còn lâu mới biến thành bà thím! Mẹ tuyệt đối sẽ không già đâu!”
Tiểu Dịch Thần ôm đầu khóc nói, “Anh nói đùa thôi mà!”
Đầu Vân Thi Thi đầy mây đen lần hai.
Nếu
cô vĩnh viễn không già, không phải là lão yêu quái sao.
Tuy giới giải trí có rất nhiều nữ thần không già, nhưng đều thông qua kỹ thuật trang điểm cao siêu để che dấu, khuôn mặt thật sớm đã già rồi.
Chỉ là những nữ minh tinh này còn chưa quen già mà thôi, bởi vậy không muốn đối mặt với mình già đi.
Mà cô thì sao?
Cho dù già, cũng cần phải già một cách tao nhã.
Hữu Hữu đột nhiên kích động cầu xin, “Mẹ, mẹ thử bộ áo cưới đuôi cá nhé? Con rất thích bộ áo cưới đó, mẹ mặc vào nhất định rất đẹp!”
“…” Vân Thi Thi mơ màng.
Hữu Hữu lại nghiêm túc nói, “Con nghiên cứu áo cưới thật lâu, vẫn cảm thấy mẹ thích hợp với kiểu đuôi cá nhất! Con còn vẽ mẹ mặc áo cưới đuôi cá nữa đó!”
Hữu Hữu vẽ tranh không tệ, bởi vậy dựa vào tưởng tượng, vẽ ra cảnh Vân Thi Thi mặc áo cưới đuôi cá, kết quả vẽ ra xong, đã bị mê hoặc, nghĩ thầm, mẹ mặc áo cưới đuôi cá nhất định rất đẹp.
Nhân viên cửa hàng lập tức ân cần mang áo cưới đuôi cá đến, đề nghị, “Cô Vân, vậy bộ thứ hai, chúng ta thử áo cưới kiểu đuôi cá nhé?”
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua ánh mắt lấp lánh của Hữu Hữu, gật gật đầu, “Được.”
Nói xong, cô nhịn không được xoa đầu Hữu Hữu, “Con nha! Được rồi, mẹ sẽ thỏa mãn nguyện vọng của con!”
“Dạ!”
Hữu Hữu nói hăng say, “Mẹ cần con giúp một tay không?”
Vân Thi Thi chỉ cái bảng trên cửa, nhắc nhở, “Thấy không? ‘Con trai chớ tiến vào’ nha.”
Hữu Hữu thất vọng cúi đầu xuống, trái lại hưng phấn nói, “Con đợi mẹ mặc xong ra ngoài nha!”