Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Vì Quý Trọng Mà Cảm Thấy Hạnh Phúc


trước sau

Đứa trẻ bình thường căn bản không có kiên nhẫn ghép lại, trong lúc này cảm thấy hứng thú, ầm ĩ muốn mua về, cô cũng từng nhìn thấy đồng nghiệp mua về cho đứa bé chơi, vì thế mua một cái.

Kết quả, không đến hai ngày, cô muộn mới đi làm về nhà, liền thấy trong phòng khách đặt một mô hình tháp Eiffel, lúc ấy cô mua loại đặc biệt khó ghép, tổng cộng hơn 2000 miếng ghép, kết quả hai ngày Hữu Hữu đã ghép xong, còn dựa vào năng lực của chính mình.

Khó mà tưởng tượng, suốt hai ngày, chắc là cậu nhốt mình ở trong phòng, ghép từng mảnh lại với nhau, hợp thành.

Mà nửa tháng sau, đồng nghiệp lại oán hận với cô, nói lần đó mua ghép hình mấy trăm đồng, nhưng cuối cùng đứa bé ghép được một nửa, mất hết kiên nhẫn, cuối cùng do cô ấy và cha đứa bé hợp lại ghép, nói khóc không ra nước mắt, đầy bụng bực tức.

Vân Thi Thi nghe xong, cực kỳ kiêu ngạo nói, “Hữu Hữu nhà tôi hai ngày đã ghép xong rồi.”

Đồng nghiệp đó liền phản bác, “Không có khả năng? Nhất định là cô giúp đứa bé đúng không?”

Cô vô tội nói, “Mỗi ngày tôi đều ở công ty tăng ca, làm gì có thời gian?”

“Tôi không tin!”

Vân Thi Thi lấy điện thoại ra đưa ảnh chụp thành phẩm cho cô ấy xem, đồng nghiệp này mới nửa tin nửa ngờ, chỉ dùng loại ánh mắt đánh giá quái vật nhìn cô, hỏi một câu cực kỳ kinh điển, “Thi Thi… Rốt cuộc đứa bé nhà cô được sinh ra như thế nào?”

Sinh ra một cực phẩm như vậy.

Câu hỏi này làm Vân Thi Thi dở khóc dở cười!

“Đứa bé càng kiên nhẫn, càng là đứa bé cực kỳ thông minh.”

“Đúng vậy, đứa bé nhà chúng tôi một chút kiên nhẫn cũng không có, cho dù chơi món đồ chơi mà mình thích, đều không vượt quá ba ngày.”

Hữu Hữu thì không, cô đưa đồ chơi cho cậu, cậu đều bảo vệ an toàn chúng trên giá sách, còn cách một khoảng thời gian cực kỳ yêu thương lau sạch chúng.

Cho dù chuyển nhà rất nhiều lần, món đồ chơi cũng rất ít khi làm mất, trước khi chuyển nhà, cậu sẽ cho đồ chơi
vào trong một cái hộp giấy đóng gói mang đi.

Cậu cực kỳ nhớ những người bạn cũ này.

Lâu ngày, có lẽ không còn hứng thú đùa nghịch nữa rồi.

Chỉ là thời thơ ấu cô đơn như vậy, đều có những món đồ chơi này làm bạn với cậu, bởi vậy lúc này mới không nỡ ném chúng qua một bên.

Vân Thi Thi đột nhiên cười.

Có gì có thể so được với tâm ý của mình được đứa bé quý trọng chứ.

Có một loại trung thành rất lớn.

Mỗi khi cô nhìn thấy Hữu Hữu bảo quản đồ chơi mà cô đưa, sẽ cảm thấy cực kỳ vui mừng, cực kỳ vui vẻ.

Cho dù là người yêu cũng được, người thân cũng được, trong lúc đó đều tồn tại một loại cảm giác ‘Vui sướng’.

Đứa bé cũng hi vọng nhận được cha mẹ vui mừng.

Mà cha mẹ cũng như vậy.

Mấy nhân viên cửa hàng vừa hâm mộ vừa trao đổi cách chăm sóc đứa bé, giúp Vân Thi Thi mặc áo cưới đuôi cá.

Vân Thi Thi đi ra khỏi phòng thử đồ lần thứ hai, mọi người nhìn thoáng qua, rất đỗi kinh ngạc!

“Cô Vân, bảo bối nhà cô đúng là có mắt thẩm mỹ! Áo cưới đuôi cá mặc trên người cô, càng làm nổi bật lên tao nhã mê người của cô!”

“Qúa khen.”

“Đâu có quá khen, tuyệt đối không quá khen!”

Vân Thi Thi đẩy cửa đi ra ngoài, Hữu Hữu vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền kích động chạy tới, ánh mắt vốn rung động không nhỏ, lập tức chạy xung quanh cô một vòng, đánh giá vài lần, hài lòng gật gật đầu.

“Mẹ mặc bộ này, càng đẹp hơn bộ đầu tiên nha!”

Mộ Nhã Triết và Tiểu Dịch Thần cũng ngẩng đầu nhìn, hai đôi mắt cha con ăn ý chớp lóe, hiện lên ánh sáng kinh ngạc.

“Oa oa oa - -!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện